Trâu Hàn vốn không uống rượu, mà cả người cũng đỏ ửng hết cả lên.
Tiếng vang gì đó vốn mơ hồ, bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Thật ra cậu chưa từng xem loại phim đó, nhưng thân là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết, Trâu Hàn không lạ gì những câu chữ miêu tả chuyện này, cậu từng đọc và cũng từng viết về nó.
Trâu Hàn cho rằng, chỉ cần tình cảm đạt đến một mức nhất định, muốn làm gì cũng được.
Thế nhưng bây giờ trên mạng rất hỗn tạp, các bộ ngành liên quan quản lý một số phương diện rất nghiêm khắc, cho nên các cảnh tình cảm mãnh liệt bị hạn chế rất nhiều. Trâu Hàn có thể hiểu được, nhưng cậu cho là điểm cuối của một đoạn tình cảm, đều phải đi về hướng sinh mệnh hài hòa. Có vài cảnh cảm xúc mãnh liệt thật ra là tình cảm thăng hoa, hoặc tình tiết cần thiết để phát triển nội dung. Trên phương diện văn học, Trâu Hàn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nội dung truyện nhất định phải bảo trì hoàn chỉnh, dù độc giả không thể đọc, cậu cũng phải viết ra cho bằng được.
Cho nên, trong ổ cứng máy tính Trâu Hàn cất giữ không ít nội dung do chính cậu viết, lại không tiện đăng lên công khai. Bởi vì không cần suy xét đến tuổi tác của độc giả, nên những đoạn ngắn trong ổ cứng của cậu hơi bị… nóng.
Đến cả phần tồn trữ của “Hữu Ngư” cũng có mấy cảnh cảm xúc mãnh liệt như vậy, vốn định đợi đến lúc đăng truyện lên thì xóa đi, nhưng sau đó truyện bị khóa, vẫn chưa xóa.
Thân là một nhà văn, năng lực não bổ phải mạnh.
Năng lực não bổ của Trâu Hàn là hạng nhất, vì thế, cậu đem cuộc sống về đêm của vợ chồng nhà người ta não bổ thành nguyên một bộ phim người lớn.
Đòi mạng hơn là, mấy hình ảnh hiện lên trong đầu cậu tự động đổi vai chính thành cậu và Ngu Thành Hà.
“Đi thôi.” Trâu Hàn mặt đỏ tới mang tai, may là không bật đèn, Ngu Thành Hà cũng không nhìn thấy, nên cậu mới có thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo, “Anh có tật xấu gì kì lạ thế, rảnh rỗi không gì làm đi ngồi xổm nghe góc tường của fan?”
Cậu còn chưa ý thức được, biến hóa trong nhịp thở của cậu đã bán đứng cậu rồi.
Ngu Thành Hà đáp một tiếng, ôm eo cậu, cực kỳ nghe lời, “Được, đi thôi.”
Anh thuần túy là đang mượn rượu giả điên, cả người dính hết lên trên người Trâu Hàn, đầu chôn nơi gáy Trâu Hàn, hô hấp nóng rực đụng tới da thịt nóng bỏng, trong không khí dường như có tia lửa bắn khắp nơi.
Tay chân Trâu Hàn không tự chủ được mềm nhũn ra, vác theo Ngu Thành Hà chợt trở nên khó khăn vô cùng.
Đến khi rốt cuộc về tới phòng ngủ, trên lưng cậu đã toát một tầng mồ hôi.
Ngu Thành Hà thừa dịp Trâu Hàn phân tâm đi mở đèn, đột nhiên vùng lên phía trước, hai người lảo đà lảo đảo đi tới bên giường.
Trâu Hàn không chuẩn bị kỹ, chân không vững, té thẳng lên trên giường.
Cả người Ngu Thành Hà đều dính lên người cậu, đương nhiên cũng té theo.
Cái tư thế này còn khiến người ta xấu hổ hơn hồi nãy.
Đầu tiên, đèn trong phòng rất sáng, ai cũng thấy rõ biến hóa của nhau. Thứ hai, hơi thở mang theo hương rượu của Ngu Thành Hà có cảm giác tồn tại quá mạnh, diện tích phóng xạ quá lớn, gần như hoàn toàn bao lấy Trâu Hàn.
Hai người dán vào nhau sát rạt, một số biến hóa thật sự rõ đến không thể rõ hơn.
“Anh, uống nước không?” Trâu Hàn đẩy người đè trên người mình một cái, khó khăn hỏi.
“Muốn uống.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn thở phào nhẹ nhõm, “Em đi lấy cho anh…”
Một chữ cuối còn đọng lại trên môi, đã bị Ngu Thành Hà chặn ngược trở về.
Một nụ hôn sâu mang theo hương rượu, khiến Trâu Hàn cũng hơi say say, dần dần không giãy dụa nữa.
Mãi đến tận khi bàn tay của Ngu Thành Hà vói vào trong vạt áo, ngón tay có chút thô ráp đụng tới vòng eo nhẵn mịn như lụa của cậu, Trâu Hàn mới đột nhiên run lên, mở ra hai mắt không biết đã nhắm lại tự khi nào.
Ngu Thành Hà nhìn đôi mắt tròn xoe vô thức mở to của Trâu Hàn, rốt cuộc cũng hơi tỉnh lại từ cảm giác say.
“Anh đi tắm trước…” Ngu Thành Hà buông Trâu Hàn ra, đứng lên, còn lảo đảo một chút.
Trâu Hàn theo bản năng muốn dìu anh, nhưng anh đã nhanh chóng tiến vào trong phòng tắm.
Ngồi xuống giường, Trâu Hàn sờ sờ khóe miệng của mình, rách rồi.
Tối hôm qua đã bị cắn sưng lên rồi. Hôm nay bị người ta phát hiện ra, Trâu Hàn kiên trì nói là do không quen với khí hậu bên này, nóng trong người nên bị lở miệng.
Bởi Trâu Hàn nhìn thực sự rất non mềm, thoạt nhìn giống như mấy đứa nhỏ được nuông chiều từ bé, nên ngoại trừ trợ lý và Lộ Dư Phi, không ai nghi ngờ cậu, có người còn ân cần nói cho cậu vài biện pháp hạ hỏa.
Mai phải giải thích chuyện môi bị rách sao đây?
Không lẽ lại nói là nóng trong người?
Trâu Hàn duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm vết thương đó, trong đầu bỗng chợt lóe lên một ý nghĩ: Hay là làm cho nó rõ hơn luôn nhỉ? Để người ta vừa nhìn đã biết môi mình bị cắn rách?
Thế thì toàn bộ đoàn phim sẽ biết quan hệ giữa cậu và Ngu Thành Hà.
Dù sao thì, ai cũng biết hai người bọn họ ở chung một phòng mà.
Răng cắn trúng môi, cảm giác đau đớn khiến Trâu Hàn nháy mắt hoàn hồn, nhảy phốc từ trên giường xuống.
Mình bị điên rồi hả? Sao tự dưng lại muốn công khai?
Nếu việc này truyền ra ngoài, Ngu Thành Hà phải làm sao đây?
Anh thân là nhân vật công chúng, công khai tính hướng chẳng phải là muốn tìm chết à?
Thật ra như bây giờ đã rất được rồi, cậu có thể lúc nào cũng túc trực bên người Ngu Thành Hà, còn có thể ở chung một phòng với anh, muốn làm gì thì làm đó.
Công khai thì có gì tốt? Còn bị fan mắng cho nữa.
Trâu Hàn đi rót li nước, đầu óc hơi tỉnh táo một chút, nghĩ đến phản ứng khi nãy của Ngu Thành Hà, tâm tình không hiểu sao tốt lên. Ít ra thì, cậu với Ngu Thành Hà tâm ý tương thông, vậy là đủ rồi.
Cơ mà, đêm nay Ngu Thành Hà tắm hơi bị lâu á.
Trâu Hàn suy nghĩ vu vơ một hồi, làm chính mình triệt để bình tĩnh lại. Ngu Thành Hà vẫn còn trong phòng tắm, bình thường anh tắm rửa nhanh lắm mà ta.
Không lẽ là rượu nổi lên tác dụng, nên ngất xỉu ở trỏng luôn rồi đó chứ?
Trâu Hàn có hơi không yên tâm, chạy đến ngoài cửa phòng tắm.
Cậu dựa vào cửa tập trung lắng nghe, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ào ào, không nghe được gì khác.
Trâu Hàn không nhịn được, gõ cửa một cái.
Không phản ứng.
Gõ thêm lần nữa, lần này cậu còn lên tiếng, “Anh Ngu, anh có sao không?”
Tiếng nước trong phòng tắm hơi nhỏ đi.
Trâu Hàn thở phào nhẹ nhõm, “Anh Ngu? Anh có ổn không? Sao tắm lâu thế? Bộ anh bị ngất xỉu trỏng hả?”
Mấy giây sau.
“Hàn Hàn.” Giọng nói khàn khàn của Ngu Thành Hà truyền ra.
Trâu Hàn nghe được, lỗ tai ngứa ngáy một trận, thân thể vô thức nhích lại gần tường, chân hơi run run, “Sao vậy ạ?”
“Em gọi “anh Ngu” thêm lần nữa đi.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn: “Hả???”
Đây là thao tác gì vậy?
“Gọi hai tiếng, có được không?” Ngu Thành Hà lại nói, nhịp điệu hô hấp trong giọng nói hỗn loạn, như đang nhẫn nhịn gì đó.
Trâu Hàn sợ hết hồn, theo bản năng kêu lên, “Anh Ngu, rốt cuộc anh bị sao vậy?”
“Không