Thời điểm Trâu Hàn tắm xong đi ra, hai mắt trợn lên tròn xoe, cực lực tỏ rõ sự phẫn nộ của mình.
Thế nhưng, vẻ mặt đó rơi vào mắt Ngu Thành Hà lại không thấy hung hãn chút nào, mà mang một cảm giác hoàn toàn khác.
Hai bên gò má cậu bạn nhỏ bị hơi nóng hun ửng hồng, viền mắt cũng hơi đỏ, tóc đen ẩm ướt dính sát trên trán, còn có mấy giọt nước chảy dọc gò má xuống… Ngu Thành Hà không dám nhìn quá tỉ mỉ, anh sợ chơi quá đà sẽ khiến Trâu Hàn không vui.
Cậu trừng mắt như thế, thay vì nói tức giận, không bằng nói là đang làm nũng.
“Anh sai rồi.” Ngu Thành Hà lập tức nói xin lỗi, nhận tội vô cùng nhanh gọn, “Bảo bảo đừng giận hen, anh sấy tóc cho em, được không nè?”
“Không thèm!” Trâu Hàn không vui, tại sao đã cách một cánh cửa rồi mà vẫn bị Ngu Thành Hà bắt bí như vậy? Cách chơi này trong truyện cậu còn chưa viết ra, sao Ngu Thành Hà có thể thành thục như vậy hả hả hả?
Hơn nữa, trước đây chỉ có lúc nằm mơ cậu mới có thể làm cái chuyện này, chứ khi tỉnh táo thì rất ít làm.
Bây giờ cách một cánh cửa, nghe thì thế thôi chứ cách hay không cách thì có gì khác nhau đâu? Ngu Thành Hà hoàn toàn có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng!
Nói chung là cậu rất khó chịu, bực mình, xấu hổ, mất mặt.
“Vậy để anh lấy khăn cho em.” Ngu Thành Hà không buông tha, lập tức nói.
Anh vừa nói vừa đi về phía hành lý, không biết vì sao bước đi hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thân thể Trâu Hàn phản ứng nhanh hơn não, chưa gì đã chạy đến đỡ anh.
Ngu Thành Hà dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn Trâu Hàn.
Trâu Hàn bỗng ý thức được mình còn đang tức giận, đáng ra không nên quản sống chết của anh mới đúng, lập tức thả tay ra, lớn tiếng nói, “Anh cố ý đúng không?”
Ngu Thành Hà thật ra không phải cố ý, anh đêm nay uống không ít, hành động chậm chạp là chuyện bình thường.
Nhưng lúc này, anh không muốn giải thích.
Tay Trâu Hàn vẫn chưa hoàn toàn rút về, liền bị Ngu Thành Hà kéo cả người vào trong lồng ngực.
Anh còn chưa mặc đồ ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đột nhiên da thịt dính liền như vậy, Trâu Hàn tự dưng có hơi run chân.
Ngu Thành Hà cúi đầu hôn cậu, “Hàn Hàn, bảo bảo…”
Không cần nói gì nhiều, chỉ một cái xưng hô đã có thể đại biểu cho hết thảy.
Nửa ngày sau, hai người mới tách ra, lửa mới dập xong lại bùng cháy trở lại.
Ai cũng nhịn không được, sáng trưng lộ ra trước mặt đối phương.
Trâu Hàn ngượng ngùng, tức giận leo thẳng lên giường, chẳng muốn nói câu nào với Ngu Thành Hà nữa.
Ngu Thành Hà bận rộn cầm khăn qua, thay cậu lau tóc, đồng thời nhận sai, “Anh chỉ là nhịn không được thôi, đảm bảo sẽ không lộn xộn.”
Trâu Hàn đã triệt để mất hết niềm tin vào anh, cũng chẳng muốn nói chuyện với anh nữa.
Tóc vừa khô cậu liền co vào trong chăn, đưa lưng về phía Ngu Thành Hà, ý từ chối nói chuyện rõ đến không thể rõ hơn.
Ngu Thành Hà nhếch khóe môi lên cười cười, vươn tay tắt đèn, rồi cùng nằm xuống.
Trâu Hàn nghe động tĩnh sau lưng, não bổ nếu Ngu Thành Hà quay sang ôm mình, mình phải làm sao phản ứng thế nào. Có nên đạp ảnh xuống giường luôn không nhỉ?
Não bổ nửa ngày, đằng sau lại không có một chút động tĩnh nào.
Ngu Thành Hà giống như… sao giống như ngủ rồi vậy nhỉ?
Trâu Hàn giận dữ, nhưng rồi lại cảm thấy có lẽ đây là mưu kế của Ngu Thành Hà, cố ý dụ cậu quay đầu lại, thế nên cậu cưỡng ép chính mình khôi phục trấn định.
“Đứa trẻ xinh đẹp…” Đằng sau truyền đến tiếng ca nhẹ nhàng của Ngu Thành Hà.
Phút chốc, không khí trong phòng ngủ chuyển biến, từ phấn hồng mờ ám trở nên ấm áp.
Giọng hát của Ngu Thành Hà rất êm tai, thêm nữa Trâu Hàn vốn không thể chống cự lại bài hát đặc biệt này, không kìm lòng được mà giật giật đầu.
Sau đó, đầu cậu đụng phải một thứ gì đó – là cánh tay của Ngu Thành Hà.
Cánh tay anh duỗi ra phía trước, chỉ cần Trâu Hàn hơi nghiêng đầu là có thể gối lên.
Trâu Hàn ngẩng đầu lên, kéo cánh tay của anh tới vị trí thoải mái hơn, rồi mới yên tâm gối lên.
Ngu Thành Hà nhẹ nhàng gấp cánh tay lại, một tay khác khoát lên trước người cậu, nắm lấy tay cậu mười ngón xen kẽ.
“Ngủ đi, bảo bối…” Đổi sang một bài hát khác, âm thanh càng thêm dịu dàng.
Người đàn ông để cằm lên đỉnh đầu cậu, cường thế, nhưng lại rất có cảm giác an toàn.
Trâu Hàn nhắm mắt lại, mấy giây sau liền rơi vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau khi đến trường quay, Trâu Hàn mang khẩu trang, người khác hỏi làm sao, cậu đều trả lời là bị cảm.
Đến lúc ăn cơm trưa, Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà đồng thời trốn vào phòng nghỉ của Lộ Dư Phi.
Lộ Dư Phi ghét bỏ nói, “Bác là chó độc thân okay, bác ghét nhất là có người tú ân tú ái trước mặt bác nhé… Muốn ăn trong này cũng được, một người ở lại, một người đi ra ngoài.”
Phản đối không có hiệu lực, cuối cùng Ngu Thành Hà bị đuổi ra khỏi phòng nghỉ, bị ép ngồi xổm ngoài sân mắt to trợn mắt nhỏ với trợ lý.
“Lộ đạo, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Trong phòng nghỉ dành cho đạo diễn, Trâu Hàn nói với Lộ Dư Phi.
Lộ Dư Phi nhíu mày, “Cũng thông minh ghê hén.”
Trâu Hàn vô cùng tự mình biết mình, đồng thời dũng cảm biểu đạt, “Chỉ có khi nào ở trước mặt Ngu Thành Hà cháu mới hơi khờ tí thôi.”
Lộ Dư Phi, “Khụ khụ khụ, không cho quẳng thức ăn cho chó như thế, không thì cháu cũng đi ra ngoài đi.”
“Cháu cho rằng đấy là tự giễu.” Trâu Hàn giải thích.
Lộ Dư Phi, “Ờ được, nếu cháu thông minh vậy thì đoán thử coi bác định nói gì với cháu?”
Trâu Hàn nháy mắt mấy cái, “Đoán đúng có thưởng không bác?”
“Cháu muốn cái gì?” Lộ Dư Phi không từ chối.
“Chưa nghĩ ra.” Trâu Hàn nói thật nhanh, “Không thì bác đáp ứng cháu một chuyện há?”
“Chuyện gì?”
Trâu Hàn, “Cháu cũng chưa nghĩ ra.”
Lộ Dư Phi không chịu, “Nếu mà cháu hại bác thì làm sao?”
“Bảo đảm không bẫy bác.” Trâu Hàn giơ hai tay lên, chỉ còn thiếu thề thốt nữa thôi.
Lộ Dư Phi không biết nghĩ đến điều gì, thế mà lại đồng ý, “Được, cháu đoán đi.”
Trâu Hàn nói, “Có phải bác muốn nói cho cháu cái kẻ biến thái từng bắt nạt Ngu Thành Hà là ai đúng không?”
Lộ Dư Phi cả kinh, lần thứ hai đánh giá Trâu Hàn, ánh mắt nghiêm túc hơn rất nhiều, “Sao cháu đoán được?”
“Thì cháu chỉ hứng thú với mỗi cái đó thôi mà.” Trâu Hàn nói.
Lộ Dư Phi, “…”
“Thực ra trong giới này đạo diễn nổi