Mặt Trâu Hàn trong nháy mắt đỏ tới tận mang tai, một câu cũng không nói được.
Cậu làm bộ như lơ đãng lướt xuống phía dưới, phát hiện đã có rất nhiều bình luận.
【 A a a a a, hệ liệt người không bằng mèo. 】
【 Tui chính là con mèo đó. 】
【 Hư quá, mau phạt ẻm ra ngoài ánh sáng* đi. 】
*kiểu như công khai, cho mọi người biết.
【 Tui có một đứa bạn nói nó muốn hút mèo. 】
【 Hổng biết nên ghen tỵ với cá hay với mèo nữa. 】
【 Ngư Ngư anh thế mà lại nuôi mèo, muốn nhìn quá a a a a. 】
【 Lần đầu tiên Ngư Ngư bị thương, vậy mà tui chẳng thấy đau lòng gì hết, chỉ muốn nhìn con mèo kia một chút. 】
Nhìn một vòng, bình luận không có vấn đề gì quá lớn, thế nhưng Trâu Hàn vô tình phát hiện một cái comment phi thường không hài hòa.
【 Là Mèo mắt to đúng hơm? 】
Trâu Hàn lập tức hoảng hốt không thôi, rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, lại cứ tưởng bị người ta nhìn thấu bí mật, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, ném qua một bên.
Cậu cầm chai cồn lên lần nữa, dữ dằn nói, “Có muốn xử lí vết thương nữa không?”
Ngu Thành Hà không đùa cậu nữa, ngoan ngoãn ngồi xích lại.
Trâu Hàn một bên thoa thuốc, một bên nhịn không được mà nói, “Anh không thể như vậy được.”
“Anh không thể như nào cơ?” Ngu Thành Hà giả vờ không hiểu.
Trâu Hàn mím mím môi, nghiêm túc nói, “Anh rõ ràng không nuôi mèo, fan phát hiện ra thì anh chính là nói dối.”
“Anh không nói dối.” Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn, ánh mắt sủng nịch, “Anh có nuôi một con mèo mắt to.”
Trâu Hàn: “… Lỡ, lỡ đâu anh bị lộ thì sao? Lỡ fan nhất định đòi xem hình thì phải làm sao?”
Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Anh hiểu ý em rồi, yên tâm đi.”
Lời này anh nói hàm hàm hồ hồ, Trâu Hàn chỉ coi là anh đồng ý không làm loạn nữa, thoáng yên tâm, sau đó đem cất thuốc đã dùng xong đi.
Chờ tới khi cậu quay về, vừa lúc nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại.
Lông mày Trâu Hàn mạnh mẽ giật một phát, luôn có cảm giác Ngu Thành Hà lại gây chuyện.
Mở weibo ra nhìn, quả nhiên là Ngu Thành Hà vừa đăng weibo.
【 Hình mèo [ ảnh ]. 】
Đó là một bức vẽ đơn giản, có thể nhìn ra chủ nhân vẽ cực kỳ không có tâm. Một con mèo phi thường trừu tượng đang ôm đuôi gặm, còn chủng loại màu lông gì gì đó thì đều không rõ ràng, cả bức tranh đặc điểm rõ rệt nhất là đôi mắt mèo đặc biệt to.
Trâu Hàn: “…”
Bình luận bây giờ so với hồi nãy còn vui sướng hơn.
【 Ngư Ngư vẽ có hồn ghê. 】
【 Xấu như vậy mà tui vẫn nhìn ra hơi đáng yêu, mắt tui có vấn đề hay đầu tui bị hỏng vậy chời? 】
【 Điên cuồng đố kị con mèo kia, Ngư Ngư quá cưng nó. 】
【 Tui không xứng làm fan Ngư Ngư, tui thế mà lại không biết ảnh yêu mèo. 】
“Em xem, có ai hoài nghi chuyện anh nuôi mèo đâu?” Ngu Thành Hà còn rất đắc ý.
Trâu Hàn trầm mặt, “Em xấu vậy hả?”
“Em thừa nhận em là mèo anh nuôi?” Ngu Thành Hà hỏi ngược lại.
Trâu Hàn không thèm để ý tới anh, quay người bỏ đi.
“Được được được, anh sai rồi.” Ngu Thành Hà vội vã kéo cậu lại, “Chờ anh giải thích một chút.”
Trâu Hàn không dám đi, vội vàng quay đầu lại xem, Ngu Thành Hà đang đánh chữ trong khung nhập: Vẽ xấu quá, mèo bảo bảo nhà tôi giận rồi, làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách.
“Anh đủ rồi đó!” Trâu Hàn xù lông, vội vàng chạy tới cướp điện thoại Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà liền nhân cơ hội ôm eo cậu.
Hai người đồng thời lăn trên ghế sofa, đang nháo thì điện thoại di động vang lên.
Cơ mà là điện thoại của Trâu Hàn.
Cậu đẩy Ngu Thành Hà ra, muốn bò lên lấy điện thoại. Ngu Thành Hà duỗi cánh tay dài ra, mò mò trên bàn trà lấy điện thoại, một cái tay khác thuận thế ôm Trâu Hàn vào trong ngực, “Nhận đi.”
Điện thoại là Lộ Nam gọi tới, hỏi chuyện đầu tư bộ điện ảnh mới.
Trâu Hàn đã xem xong kịch bản và ý kiến quay chụp của Lộ Nam, cậu cũng đã thảo luận với Ngu Thành Hà, đã quyết định sẽ đầu tư.
Lúc ở đoàn phim của Lộ Dư Phi, cậu có nói chuyện sơ qua với Lộ Nam, nhưng bởi vì đang ở ngoài, không tiện gặp mặt, nên đã hẹn chừng nào về thì liên lạc lại.
Bây giờ cậu đã trở về, Lộ Nam liền hẹn gặp mặt cậu.
Trâu Hàn cùng Lộ Nam quyết định địa điểm, đang chuẩn bị cúp máy thì Ngu Thành Hà bỗng nhiên mở miệng, “Đặt thêm một chỗ đi, anh cũng muốn đi.”
Lộ Nam một chữ cũng không muốn nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh đi thì cứ đi đi, không nói gì thì cũng không thiếu một chỗ cho anh, cứ phải mở miệng nói một câu như thế, chỉ đơn giản là muốn tọng thức ăn cho chó vô họng Lộ Nam thôi chứ gì.
Lộ Nam sắp bị anh chọc tức chết rồi.
Nơi bọn họ hẹn là một trang viên tư nhân, hai người vừa xuống xe trước cửa, liền phát hiện trên cửa treo một cái bảng lớn: Người không phận sự cùng Ngu Thành Hà miễn vào.
“Em nhìn đi, đây mới gọi là ấu trĩ.” Ngu Thành Hà tiện tay gỡ bảng xuống cho người đem đi, nói với Trâu Hàn, “Em còn nói anh ấu trĩ, so với hàng này thì không biết anh thành thục ổn trọng hơn bao nhiêu lần.”
Trâu Hàn mặt không cảm xúc, không muốn nói chuyện với anh.
Chờ đến lúc hai người gặp mặt, Trâu Hàn không muốn nghe bọn họ châm chọc khiêu khích nhau, nên vẫn luôn không ngừng hỏi Lộ Nam các vấn đề liên quan tới trang viên này, tới chuyện kịch bản và đầu tư.
Ngu Thành Hà rốt cuộc hối hận, “Anh không đối nghịch với anh ta nữa, em để ý tới anh đi, đừng có chỉ nói chuyện với một mình anh ta thế, được không?”
Trâu Hàn: “…”
Lộ Nam đã miễn dịch với thức ăn cho chó, “Ngu Thành Hà, anh dính người như thế thì sau này sao mà ra ngoài làm việc được?”
Ngu Thành Hà nói, “Chuyện này không cần anh quan tâm.”
“Muốn để Trâu Hàn tiếp tục đi theo anh tới đoàn phim sao?” Lộ Nam cười lạnh một tiếng, “Chỉ có việc của anh là công việc chắc? Còn Trâu Hàn thì không cần làm việc, không cần có cuộc sống của cậu ấy à? Người ta là bạn trai đúng nghĩa của anh, mắc gì phải hạ thấp mình làm trợ lý cho anh chứ? Một lần hai lần còn có thể nói là tình thú, nhiều thêm mấy lần nữa thì thành trợ lý của anh thật luôn à? Đây là cách anh yêu cậu ấy?”
Thực ra vấn đề này, Ngu Thành Hà đã từng thương lượng với Trâu Hàn.
Ngu Thành Hà cũng không đồng ý cho Trâu Hàn chạy theo anh tới đoàn phim, mỗi người đều nên có cuộc sống của riêng mình, công việc của mình. Nếu cứ lấy một người làm trung tâm cuộc sống, thì tình cảm rất dễ xuất hiện mâu thuẫn.
Hơn nữa, anh kỳ thực không nỡ để Trâu Hàn