Tiểu Viên thức dậy sau một giấc ngủ no say, thoải mái lười biếng duỗi cái eo, nhìn quanh quất xung quanh một vòng, không thấy được người như trong dự kiến.
Cô quyến luyến lại sờ xuống chiếc giường đơn.
Không biết tối hôm qua Vĩ Trang trở về khi nào? Là chờ mình ngủ rồi người ấy mới về nhỉ?
Cô lấy di động ra, phát hiện Vĩ Trang đã gửi WeChat cho cô: "Dậy rồi thì nói với tôi."
Cô khẽ cười khúc khích, cô gửi: "Em dậy rồi."
Chờ rồi chờ, không thấy người ấy trả lời lập tức, Tiểu Viên bèn đi rửa mặt, cầm di động đi ra ngoài.
Trên bàn ăn trống trơn, thế mà không có bữa sáng.
Cô gửi tin nhắn thoại cho Thái Quyển: "Anh à, bữa sáng của em đâu?"
"Mua rồi mua rồi, chỉ là, ờ, một mình em hay là hai mình á?" Thái Quyển gửi lại tin nhắn thoại trong vài giây.
Tiểu Viên đầu tiên thì có hơi ù ù cạc cạc, tiếp theo mới phản ứng lại, nói với tí e thẹn: "Em đương nhiên là một mình rồi, anh nghĩ cái gì đấy!"
Thái Quyển cười gian hai tiếng.
Cô gửi tin nhắn thoại xong, thoát ra thì liền thấy được phản hồi của Vĩ Trang: "Buổi tối dẫn cô đi ăn, muốn ăn cái gì?"
Khi Thái Quyển xách theo bữa sáng tiến vào, thì nhìn thấy người nào đó đang cười ngây ngô với di động, đến mức bữa sáng đặt xuống tới cô cũng chưa để ý.
"Muốn ăn cái gì đều có thể ư? Nhưng người ăn cay không được nhỉ." Tiểu Viên nghĩ nghĩ, lại gửi một cái: "Hay là để người quyết định ăn cái gì đi, em lại không kén chọn."
Cách một hồi sau, Vĩ Trang gửi qua: "Được."
Tiểu Viên nâng di động vui vẻ thành tiếng, giương mắt thì nhìn thấy Thái Quyển đem bánh bao, bánh rán, sữa đậu nành, vvv...!của bữa sáng cầm đi mất.
Cô vội lên tiếng ngăn cản: "Thái Quyển, anh làm gì á, em còn chưa ăn mà?"
"À, anh còn tưởng em tám WeChat thì cũng có thể no rồi, còn ăn cái gì!" Thái Quyển cười cô.
"Ôi ôi, đâu có đâu, em ăn em ăn......" Tiểu Viên cười ngượng ngùng.
Buổi tối, Tiểu Viên tỉ mỉ sửa soạn một chút, gió đêm đầu thu thổi phất đến làn váy của cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái loại chờ mong ngọt ngào của hẹn hò này.
Vĩ Trang đã dẫn cô đến một tiệm ăn Nhật, mặt tiền căn tiệm ẩn trong một cái ngõ hẻm cũ.
Đầu hẻm rất nhỏ, xe ở bên ngoài mà không để ý chút thì cũng không phát hiện được.
Các cô xuống xe, đi qua lối vào chật hẹp dưới cây ngô đồng xum xuê giấu mình với bên ngoài này, ngửi hương hoa ngọc lan dịu dàng tĩnh lặng duyên dáng tươi đẹp, đi vào căn tiệm kia.
Mặt tiền căn tiệm rất nhỏ, sau khi các cô ngồi xuống thì chủ tiệm liền đóng cửa, treo bảng hôm nay kín chỗ lên.
Theo giới thiệu của chủ quán, hôm nay có nguyên liệu chế biến thượng đẳng đến cửa hàng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Viên được ăn cá ngừ vây xanh, hơn nữa còn là cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương quý giá nhất.
Tiểu Viên được ăn bộ phận chắc dày nhất mỡ béo ngon hiếm có nhất trên con cá -- phần giữa bụng, cắt lát có màu hồng nhàn nhạt, mặt ngoài có đường vân đẹp mắt giống kiểu đá cẩm thạch.
Cô hơi chấm chút nước tương, vào miệng trơn mịn tan chảy, tươi ngon vô cùng.
"Lát đầu tiên ăn như vậy, lát thứ hai để chút mù tạc trên lát cá, lại chấm chút nước tương." Vĩ Trang chỉ cô ăn như thế.
"Ăn ngon thật." Tiểu Viên ăn đến mặt mày rạng rỡ.
Rất tươi ngon, rất ngọt lành, còn có hơi dai dẻo.
Không chỉ ăn ngon, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao.
Tiểu Viên vừa ăn vừa nghĩ, chủ yếu vẫn là quý giá, hơn nữa chất lượng tốt như vậy, đoán chừng cũng không phải thường có.
Chỉ có món này là Vĩ Trang cố ý gọi cho Tiểu Viên, cái khác thì để Tiểu Viên tự gọi, thích ăn cái gì thì cửa tiệm làm cái đó.
Cô đã gọi đồ tempura, khoai lang, măng tây, tôm tươi, lát củ sen, mấy đồ chiên khác vân vân...!đầy một đĩa lớn.
Tôm Hoa Mẫu Đơn (tôm chì), gan ngỗng, còn có cơm nhím biển, ăn đến vô cùng thỏa thuê.
Vĩ Trang chỉ ăn hai lát bụng giữa, với lại hai con tôm, uống vào một chút sake (rượu gạo).
"Người cũng chẳng ăn bao nhiêu." Ăn uống xong đi đến ngõ hẻm, Tiểu Viên nhẹ giọng mà nói: "Sẽ không đói sao?"
"Buổi tối tôi không quen ăn cái gì." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.
Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn nhìn người ấy, thế mà hồi trước buổi tối có mấy lần cô ăn gì đó, còn gọi cháo giùm người ấy.
Vĩ Trang đều ăn, mà kia còn không phải bữa tối, là bữa ăn khuya.
Hiện tại nhớ lại thì, lúc đó động tác người ấy ăn đồ ăn thật chậm rì rì.
Cô mím môi khẽ cười, rất muốn đi nắm tay người ấy.
Nhưng đang ở ngoài, cô đành nhịn xuống, ngó nghiêng bốn phía một chút.
Chỗ này tuy rằng khuất nẻo, nhưng phụ cận cũng sẽ có một ít quán bar, tiệm ăn, cửa hàng bán lẻ theo xu hướng (*) cùng phòng trưng bày nghệ thuật, mấy nơi những người trẻ tuổi thích quẹt thẻ này.
(*)
(*) Cửa hàng bán lẻ theo xu hướng hay Concept store: rất phổ biến trên thế giới nhưng ở Việt Nam, concept store (tạm dịch là cửa hàng của ý tưởng) vẫn là khái niệm tương đối mới.
Đó là lý do tại sao mô hình kinh doanh không gian mở kiểu này chưa hề có tên tiếng Việt chính thức.
Hiểu một cách đơn giản, concept store là những shop quần áo, shop giày dép, shop túi xách, shop mỹ phẩm hay shop phụ kiện được đầu tư nhiều hơn về không gian và nội thất.
Bằng cách tạo các background chủ đề hoặc lồng ghép phông nền chụp ảnh thông qua các vị trí trong cửa hàng, thu hút và tạo ấn tượng mạnh mẽ.
Thay vì đến quán cafe như trước đây, những shop thời trang đang trở thành địa điểm chụp hình lý tưởng của giới trẻ.
Trào lưu chụp hình theo concept store vì thế mà ra đời và rất được ưa chuộng.
(theo vnggroup.com.vn)
(*) Nguyên gốc chỗ này là 打卡: vừa là quẹt thẻ, vừa có nghĩa là check in...
Gần đây cô đang trong thời gian tuyên truyền, cũng có rất nhiều nhóm paparazzi đang nhìn chằm chằm vào cô, không thể thân mật quá mức ở bên ngoài.
Chẳng qua cô nghĩ lại thì, bản thân cũng không phải ngôi sao lưu lượng gì, lại không phải diễn viên quốc dân chi, không đến mức bị nhận ra trùng hợp đến như vậy.
Truyện Việt Nam
Cô ngây ngẩn suy nghĩ mất vài giây, liền bị tụt lại sau Vĩ Trang.
Cô đang muốn gọi tên người ấy, thì sau lưng đã có người gọi cô một tiếng trước rồi.
"Hướng Tiểu Viên? Là Tiểu Viên Viên sao?"
Còn có vài câu với giọng nam nữ: "Không thể nào? Là cô ấy sao?"
"Là chị ấy, chính là chị ấy."
Tiểu Viên cứng đờ, Vĩ Trang cũng nghe được tiếng, ngoái đầu lại tìm thấy cô trước.
Thời điểm vài giây này, người phía sau đã chạy tới, bấy giờ đã chạy không kịp rồi, một bóng dáng nhỏ gầy đã lẻn đến đối diện cô trước.
Đôi mắt tròn tròn, mang một cặp kính tròn tròn, trông có mấy phần quen mắt, nhìn thấy cô thì cười đến mức giống như đóa hoa: "Em không nhận lầm người, là Tiểu Viên thật."
"A......!tôi......" Tiểu Viên liếc mắt nhìn Vĩ Trang một cái, người kia đứng yên, gió hơi lạnh thổi phất qua mái tóc đen nhánh của người ấy.
Người ấy nâng tay khẽ vén lên, dáng vẻ dường như muốn đợi cô giải quyết.
Phía sau đuổi theo đến chính là một nam một nữ, dáng vẻ của nam hơn ba mươi tuổi, cũng mang một cặp kính.
Dáng người của nữ đẫy đà, vẻ ngoài rất đáng yêu, hai người họ cũng đang quan sát Tiểu Viên một cách tò mò.
"Em đây, Đa Miêu Tương á, chị còn nhớ em chứ?"
"À!" Tiểu Viên lập tức nghĩ ra, đây là vị fan đầu tiên thăm cô ở đoàn phim, cô ấn tượng sâu sắc: "Chào em chào em!"
"Trời ơi, thế mà gặp được chị trùng hợp như vậy," Đa Miêu Tương hô về hướng hai người khác: "Hai người xem xem tôi đã nói là chị ấy mà?"
"Tiểu Viên, em giới thiệu với chị, đây là hai người bạn cùng nhóm của em, đây là lão Trương, đây là em Hoa, tụi em đều là fan của chị, đều là người làm vườn!"
"Ôi, chào mọi người!" Tiểu Viên vẫy tay chào hỏi với bọn họ, nghiêng đầu nhìn nhìn Vĩ Trang, Vĩ Trang khẽ gật đầu với cô.
Tốc chiến tốc thắng, đừng để một hồi sẽ càng nhiều người đến, Tiểu Viên hiểu rõ trong lòng.
Tiểu Viên lần lượt ký tên cho từng người, Đa Miêu Tương lại yêu cầu chụp ảnh chung.
Tiểu Viên sợ Vĩ Trang chờ lâu, lại thoáng nhìn người ấy.
Kỳ thật mấy người Đa Miêu Tương cũng đã sớm chú ý tới người phụ nữ đứng gần bên -- dáng người cao gầy yểu điệu, đường nét khuôn mặt hơi nghiêng tinh xảo nổi trội, có một khí chất lạnh lùng quyến rũ thật độc đáo.
Trông có vẻ quan hệ với Hướng Tiểu Viên cũng rất tốt, vừa rồi hai người cùng đi gần nhau.
"Ai, vị này là......!chị của tôi, chị ấy không thích chụp hình," Tiểu Viên cười nói: "Cảm phiền các bạn đừng chụp đến chị ấy."
"À à......" Mấy người Đa Miêu Tương bừng tỉnh, ánh mắt không kiềm được vọt về hướng Vĩ Trang.
Đối phương nhìn trẻ trung, nhưng trong năng lượng tỏa ra lại mang theo một sự thờ ơ kiểu bễ nghễ nhìn từ trên cao, mà cũng sẽ không cảm thấy đối phương đang ra vẻ hoặc kiêu ngạo chút nào.
Loại cảm giác này chính là toát ra từ trong xương cốt, khiến người ta tin phục.
Bọn họ lại không khỏi gật đầu lần nữa bày ý chào hỏi hướng về phía người kia.
Vĩ Trang nghe được chữ "chị" trái lại thì cũng chẳng nói gì, chỉ là hơi hơi nhướng mày, có một chút xíu ánh sáng rạng rỡ trong mắt.
"Nhưng tụi em muốn chụp ảnh chung......" Đa Miêu Tương ngó thấy chung quanh họ cũng không ai khác: "Ặc......"
"Hay là chúng ta lại tìm một người qua đường......" Lão Trương thoáng đẩy mắt kính.
"A, tốt nhất đừng, là tôi vụng trộm ra ngoài này." Tiểu Viên vội vàng xua tay.
Đa Miêu Tương hơi nhìn Vĩ Trang, lại thoáng nhìn Tiểu Viên: "Vậy có thể xin nhờ chị của chị hay không......" Cô bé dè dặt đưa di động ra.
Tiểu Viên nghĩ thầm cũng không thể đợi thêm nữa làm lỡ thời gian, bèn cầm di động của Đa Miêu Tương, chuyển hướng về phía Vĩ Trang, cười ngọt ngào với người ấy, mắt chớp chớp: "Chị à, chị chụp giúp tụi em đi?"
Sau khi ngồi lên xe, Tiểu Viên vẫn còn mải cười.
Cô cũng không nói