Hoắc Bích Quân được biết đến từ phái thần tượng, thời trẻ từng diễn qua không ít phim tình yêu, là người tình trong mộng của đông đảo fan nữ.
Tính cách nhân vật vai diễn đại để giống nhau, cho nên mãi vẫn chưa đạt được sự khẳng định của giải thưởng chủ lực uy tín trong ngành.
Bản thân anh ta dường như không thèm để ý, đã ví mình như Leonardo của Hollywood, con người có ngoại hình tốt luôn khá trắc trở trên con đường lấy giải.
Sau khi yêu đương kết hôn với Hà Thần Ảnh, nhờ vào một lần chuyển đổi loại hình nhân vật mà anh ta đã cầm được hai cái nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Hoàng và giải Hoa Đỉnh.
Nhưng cũng có không ít người nói hơi nước hai giải nam diễn viên xuất sắc nhất này của anh ta quá lớn.
Sau khi chia tay Hà Thần Ảnh trong hòa bình, anh ta hướng tới làm đạo diễn.
So với kỹ thuật diễn xuất thì tài hoa đạo diễn của anh ta càng có được sự khẳng định sớm hơn.
Tuy rằng chỉ có hai bộ tác phẩm, nhưng anh ta tự đạo tự diễn tự biên (đạo diễn - diễn viên - biên kịch).
Bất kể là dư luận hay là doanh số phòng vé, thì cũng đều là người xuất sắc với những đạo diễn phim thương mại trong nghề.
《 Hoắc 3》 ( sau sửa tên thành 《 Trường dạ 》) có thể được phía phim ảnh chính thức của Venice nhìn trúng cũng là điều Hoắc Bích Quân không ngờ tới.
Nhớ lại thì bộ đầu tiên là bản thân anh ta cùng bạn bè hai người đầu tư; Bộ thứ hai tìm được bên đầu tư Truyền thông Diệu Uy-- doanh số phòng vé dư luận của hai bộ đều không tồi.
Chờ đến bộ thứ ba, sau khi kịch bản của anh ta mài giũa ra, mấy bên đầu tư vốn dĩ đã dự tính lại lui bước.
Nguyên nhân là không đủ nhẹ nhàng, quá nặng nề, không lạc quan về thị trường của nó.
Hoắc Bích Quân vốn dĩ muốn tìm công ty lớn đầu tư, nhưng phía sản xuất vừa nhìn thì liền muốn sửa kịch bản.
Anh ta luyến tiếc, vì thế cắn chịu áp lực, tính cả bạn bè, đã tốn một bầu tâm tư để thuyết phục được Truyền thông Diệu Uy, bên đầu tư của bộ thứ hai, lại lần nữa đầu tư bộ thứ ba.
Lúc tuyển nữ chính, anh ta cố ý làm ầm ĩ đến thanh thế thật lớn, đem tất cả những diễn viên nữ trẻ dưới 28 tuổi trong giới đều góp mặt một lượt.
Một mặt là tô điểm thêm vào mặt mũi cho nhà sản xuất hữu danh vô thực Diệu Uy, thỏa mãn tâm lý tuyển chọn "diễn viên nữ" của đối phương.
Một mặt khác thì cũng nhân cơ hội tạo dựng một chút độ nóng cho tuyên truyền giai đoạn đầu.
Đối với nữ chính Hướng Tiểu Viên này, anh ta hết sức vừa lòng, có thể mời được Tằng Lý càng là niềm vui bất ngờ.
Sau khi quay xong, tổng kết toàn bộ lại thì đã vượt quá dự toán một ít.
Hoắc Bích Quân cũng có tự tin đối với chất lượng phim thành phẩm, vì thế bắt đầu tìm bên phát hành.
Chẳng bao lâu sau thì nhân phẩm đại bùng nổ (vận hên nở rộ), Đồng Hoa đã nhìn trúng phim của anh ta, muốn hợp tác cùng anh ta, trở thành bên phát hành độc quyền.
Hoắc Bích Quân vốn dĩ đã vẫn luôn muốn hợp tác cùng Đồng Hoa, lần này quả thật là bị bánh nướng lớn nện trúng rồi.
Đồng Hoa phụ trách tuyên truyền bộ phim, sắp xếp thời gian chiếu, mua quảng cáo, dưới trướng thì đã có sẵn chuỗi rạp phim, quả thật là đảm nhiệm và phục vụ một chuỗi trọn gói.
Đồng Hoa còn liên hợp cùng Diệu Uy, trở thành nhà đồng sản xuất.
Từ Đồng Hoa tiến cử, 《 Trường dạ 》 đã tham gia triển lãm liên hoan phim Venice.
Cuối cùng sau khi chuyên gia của Venice đánh giá, đã tiến vào hạng mục không tranh giải.
Này không phải bánh nướng lớn bình thường, đây là một khối bánh nướng lớn hoàng kim siêu cấp xa hoa, nện đến mức Hoắc Bích Quân choáng váng.
Sau khi bộ phim đi Venice xong, Diệu Uy cũng không kìm nén được mừng rỡ trong lòng.
Còn chưa chiếu trong nước mà đã nóng vội kết hợp với một vài tài khoản marketing thượng vàng hạ cám, đã phát đi một vài thông cáo báo chí tuyên truyền, dự đoán 《 Trường dạ 》 sẽ càn quét các giải thưởng phim ảnh lớn trong nước, nam diễn viên nữ diễn viên xuất sắc gì đó tha hồ mà lấy, Hướng Tiểu Viên nổi bật lấn át diễn viên khác, vv...
Những thông cáo báo chí này không phải cùng một quan điểm với sách lược marketing tuyên truyền - triển khai mà Đồng Hoa xác định, hai bên còn nổi lên tranh chấp.
Một bên thuộc về Diệu Uy - phía đầu tư ban đầu ủng hộ thành phẩm của anh ta, một bên là phía đồng sản xuất cùng phát hành Đồng Hoa tài to thế lớn, với cả bộ phận tuyên truyền marketing tay sai của anh ta.
Cả hai bên Hoắc Bích Quân đều không tiện gây mất lòng, anh ta đồng ý với sách lược tuyên truyền của Đồng Hoa, nhưng cũng không cảm thấy phương pháp marketing "trường phái giật tít" của Diệu Uy có gì không tốt.
Anh ta chỉ có thể ở giữa hòa giải, anh ta lo nhất là Đồng Hoa phất tay không thèm quản nữa.
Không ngờ rằng, bên Đồng Hoa tuy rằng bực tức, nhưng vẫn rất dễ nói chuyện.
Anh ta lén hẹn riêng với tổng giám đốc phân phối cùng tổng giám đốc tuyên truyền của Đồng Hoa đi ăn.
Hai vị tổng giám đốc uống say, đã để lộ ra một ít đồn thổi bên trong -- sếp tổng chúng tôi rất coi trọng hạng mục 《 Trường dạ 》 này, anh cứ yên tâm thoải mái đi.
Vả lại, nữ chính chúng tôi sẽ không lăng xê bằng tai tiếng gì cả, điểm này không được phép thương lượng.
Hoắc Bích Quân luôn cảm thấy hàm lượng vàng của khối bánh nướng lớn này thật sự quá cao rồi, lại không nhận ra được không đúng chỗ nào.
Dù sao thì đúng với ý nguyện, anh ta cớ sao mà không làm?
Trong lễ chiếu sớm hôm nay, anh ta mặc âu phục được đặt may mới, khí phách hăng hái, vẻ mặt sáng ngời đối với các phóng viên truyền thông, các fan phim ảnh, những đồng nghiệp trong ngành ngồi đầy kín, còn có những khán giả may mắn được đảm bảo phát ngôn khách quan.
Đa Miêu Tương là blogger phim ảnh với tài khoản lớn được xác thực, người nổi tiếng trên B trạm.
Lão Trương là tay viết của chuyên mục đam mê phim ảnh có thâm niên.
Hai người đều nhận được lời mời đến xem suất chiếu sớm từ bên phim.
Đa Miêu Tương nói khẽ với lão Trương: "Còn may là người chủ trì kịp thời khuyên ngăn lại đạo diễn khổng tước hoa của chúng ta, bằng không thì còn không biết anh ta muốn nói tới khi nào đâu."
Lão Trương nói vọng lại: "Vậy thì chắc cũng sẽ không, quy trình thì anh ta biết đấy, chỉ là hả hê kha khá thôi."
"Hả hê quá rồi ha ha." Đa Miêu Tương thoáng đẩy mắt kính lên: "Tâm lý trông mong của tôi đối với bộ phim này hiện tại cao vô cùng, tôi cũng lo rằng đợi hồi sẽ phải thất vọng."
Xem trong các phim trước, bọn họ đều đã biết đây là một câu chuyên báo thù suy luận hồi hộp, câu chuyện đều là cải biên căn cứ vào các vụ án trong hiện thực.
Đầu bộ phim đã chèn sâu vào "Vụ án Dương Nghị", giáo viên dâm ô cưỡng gian nhiều học sinh nữ, tiết tấu nhanh vô cùng.
Đa Miêu Tương với tư cách là phái nữ, cùng với lão Trương - người bố của hai bé gái, rất nhanh liền cảm thấy không thoải mái, từ lúc bắt đầu hai người đã cau mày.
Thời điểm Hướng Tiểu Viên lần đầu tiên lộ diện thì đã gây ấn tượng với toàn bộ người xem, ngay sau đó cảm giác đau lòng lại nổi lên.
Cô mặc áo dệt kim màu hồng nhạt, quần màu trắng, mái tóc dài lưng lửng phủ trên vai, ngồi trên xe lăn với vẻ yếu đuối mong manh.
Bộ phim đã quay lại cuộc sống hằng ngày của cô trong một hai phút.
Rời giường, ăn bữa sáng, mang hộp cơm theo, đẩy xe lăn ra cửa, khóa cửa, lại chậm rãi đẩy đến thư viện của tiểu khu ở gần bên để đi làm.
Gặp phải chào hỏi của người quen thì cô mỉm cười hời hợt, thời gian phần nhiều thì cô rũ mắt, giống như có tâm sự vô hạn.
Vụ án nhìn có vẻ như đơn giản, người tình nghi cũng rất rõ ràng, phương thức kể chuyện áp dụng chính là rạch mở từng chi tiết nhỏ, mang theo người xem cùng phá án, làm cho người ta rất có cảm xúc chìm đắm vào.
Tư tưởng chính của bộ này không giống như hai bộ cũ.
Những lần tra án khi trước đa số người xem đều mang theo góc nhìn của thượng đế để giải đề.
Vụ án lần này mọi người đã mặc định theo ấn tượng ban đầu, rất đồng tình đối với Mạnh Tiểu Chu do Hướng Tiểu Viên đóng.
Người bị hại có gì sai? Phía thủ phạm đã huỷ hoại nhiều gia đình như vậy, mới phán có 5 năm.
Mà các cô bé bị hại thì đều phải ở trong bóng tối cả đời, nhận lấy những ánh mắt khác thường cùng chỉ trỏ của người ngoài, đặc biệt là Mạnh Tiểu Chu.
Là cô tố giác Dương Nghị đầu tiên, nhưng thương tổn cô đã chịu cũng lớn nhất, bị phụ huynh của nữ sinh bị hại khác tóm lấy mắng cùng đánh, bố rời đi, bản thân cô tinh thần không tốt, bị tai nạn xe cộ bất ngờ.
Vì chăm sóc cô mà mẹ cô đã chết vì làm việc quá sức, cửa nát nhà tan, bản thân còn tàn phế.
Người xem trước hết đã đồng tình với Mạnh Tiểu Chu, cũng nhận định cô là nghi phạm.
Loại tâm trạng mâu thuẫn này đã làm bầu không khí của toàn hiện trường yên lặng dị thường.
Nhưng dõi theo góc nhìn của các cảnh sát, thì Mạnh Tiểu Chu quả thật không đi đứng được, lại không giống nghi phạm lắm.
Chứng cứ không đủ nối kết, vẫn dồn sức chú ý lần theo sát sao, chỉ chực chờ xem cô giết người thế nào.
Tiếp theo lại là "Vụ án Từ Cường".
Chờ khi vụ án bóc trần ra tên bảo an Từ Cường này đã dâm ô nhiều đứa bé trai, thì Đa Miêu Tương thở dài thật sâu, cảm giác nắm tay của lão Trương bên cạnh đều siết chặt lại, có một vị quý ông ở hàng dãy khác đã phát ra một tiếng "đậu!" (*)
(*) chỗ này tác giả để chính xác là cao, mà mình không biết là viết phiên âm tránh đi của từ gì để tra từ điển.
Sau khi tìm một mớ thì mình thấy gần giống nhất là từ này: 肏 (cào: đ*, đ*t), đành để lái đi như trên, nên có thể không chính xác.
Lúc Hoắc Bích Quân sắm vai cố vấn của cục cảnh sát thẩm vấn thăm dò Mạnh Tiểu Chu vài lần, hai bên người tới kẻ đi.
Thám tử Hoắc gạ gài lời khai, xui khiến nhận tội, áp dụng cuộc chiến tâm lý cao độ để chất vấn Mạnh Tiểu Chu, thì toàn bộ người xem gần như cắn răng mà xem, lặng ngắt như tờ.
"Vì sao tôi phải thay những phụ huynh kia tố giác anh ta?"
"Vì sao tôi còn phải làm loại chuyện này?"
"Tôi còn chưa học được bài học hay sao?" (*)
(*) Chỗ này trong raw đã lặp câu "Vì sao tôi còn phải làm loại chuyện này?" hai lần, nên mình tự ý thay bằng câu theo sau như trên dựa theo mạch truyện của tác giả (chương 69).
Thời điểm khi cô nói những câu thoại này, với niềm bi thương vô tận trong mắt, biểu cảm thì lại có vẻ tâm lý bất ổn kỳ dị.
Đa Miêu Tương khẽ trấn tĩnh lại, cánh tay của cô bé thoáng sởn da gà một trận, đối với dân ghiền kỹ thuật diễn xuất mà nói, adrenaline đã tăng vọt.
Chờ đến sau, lúc vai người bố do Tằng Lý diễn được mấy phút, tiếng hô kinh ngạc mới phát ra trong phòng chiếu phim: "A, Tằng Lý, trời ạ, cũng chẳng nhận ra được."
"Đúng vậy, nếu không phải biết ông ta có ở trong này thì tôi tuyệt đối nhận không ra!"
......
Tằng Lý đã diễn nên hình tượng người bố làm công nhân trang hoàng thật thà, thuần phác Quý Hoành Phong, hơn nữa vừa nhìn thì chính là dáng vẻ không thể làm ra chuyện xấu.
Đến khi ông ta tự thú, những người xem có mặt ở đây đều lắp bắp kinh hãi.
Màn ông ta diễn đối đầu với Hoắc Bích Quân chắc chắn là cảnh nặng ký cao trào của bộ phim.
Một chuỗi độc thoại những câu thấm đẫm máu và nước mắt kia, lão Trương xem đến hai mắt đều đỏ bừng, tháo mắt kính xuống, Đa Miêu Tương với cả mặt toàn nước mắt đưa qua một tấm khăn giấy.
Đây không phải một vụ án khó phá nhiều.
Người xem tới bước này rồi thì cũng liền đã biết được, Từ Cường là Quý Hoành Phong giết, nhưng chắc chắn Mạnh Tiểu Chu cũng có liên quan.
Vụ án rất đơn giản, đầu tiên phải xây dựng được tốt bầu không khí hồi hộp trong vụ án đơn giản, từ đầu đến cuối đều chiếm được sự quan tâm của người xem.
Điều này cũng không dễ dàng, phải dựa vào chính diễn xuất của các diễn viên.
Cố vấn Hoắc đã sắp xếp hai căn phòng thẩm vấn cửa đối diện nhau, Mạnh Tiểu Chu cùng Quý Hoành Phong vừa ra tới thì bất ngờ chạm mặt trực tiếp.
Thời điểm hai người đi lướt qua nhau có pha quay chậm, cùng với khi thẩm vấn Quý Hoành Phong, cảnh quay phông nền đã dừng lại trên hộp thuốc một giây.
Và với giao thoa quan hệ của hai người trong mơ hồ thoáng qua lúc trước, cùng dấu vết trong cuộc sống, toàn bộ đang ám chỉ hai người này không phải là không quen biết.
Quý Hoành Phong tự thú, bắt giữ bỏ tù.
Hai vụ án này đã kết án.
Nhưng cố vấn Hoắc biết Mạnh Tiểu Chu cũng không vô tội.
Vào một ngày nọ, anh ta lại đi tìm Mạnh Tiểu Chu.
Hơn một tiếng đầu của phim, hình ảnh đều nghiêng về u ám, nặng nề, không phải trời râm thì chính là ngày mưa.
Mà tới hôm nay thì ánh mặt trời xán lạn, thăm thẳm không mây, bối cảnh âm nhạc nhẹ nhàng.
Tốp các cụ bà mua đồ ăn trở về tới đầu ngõ tán gẫu cười sang sảng, nhóm các bà mẹ trẻ dắt con đi dạo, đại lý môi giới đang đàm phán với những khách thuê ở đầu cổng tiểu khu......
Khán giả theo góc nhìn của Hoắc Bích Quân nhìn thấy được những cái này.
Ý chính của bộ phim ở nửa đoạn đầu đều khá nặng nề, lúc này đã cảm thấy được một bầu không khí kiểu vui vẻ bình yên, tâm trạng cũng không khỏi thả lỏng giống với nhân vật chính.
Tiếp theo đó thì khóe môi khe khẽ cong của thám tử Hoắc đã cứng đờ, con ngươi hơi co lại nhìn về phía trước --
Ống kính băng qua đến --
Hô hấp trong phòng chiếu phim gần như đều ngưng lại hết.
Mạnh Tiểu Chu đứng ở cửa nhà, cầm kéo, đang cắt tỉa cành thừa cho một chậu hoa đặt ở trên ghế.
Cô cắt cắt nhìn nhìn, di chuyển bước chân, đổi cái góc độ săm soi hoa, lắc lư, một dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.
Cô - đi - được - rồi?
Nói thật thì, bộ phim diễn đến về cuối, rất nhiều người đã đoán Mạnh Tiểu Chu có thể đi đứng, vấn đề là đạo diễn xử lý tình tiết cô đi được ra như thế nào.
Lúc trước khi Mạnh Tiểu Chu bị nghi ngờ thành nghi phạm, các cảnh sát đã theo dõi cô thật lâu, cũng chẳng phát hiện được sơ hở.
Cô còn từng ngã nhào một lần, không tự bò dậy được, đã dựa vào người qua đường mà vịn lên.
Người xem còn tưởng rằng chỗ này sẽ có