Sau khi về thành phố Thân, công tác của Tiểu Viên vẫn chưa từng dừng lại, phỏng vấn, quay chụp tạp chí, vv...!Nguyễn Thanh đã chốt được cho cô hai cái phát ngôn thương mại rất không tệ, một cái là phát ngôn son môi thuộc thương hiệu trứ danh của Pháp, một cái là phát ngôn châu báu.
Phát ngôn mới phải quay nội dung, phát ngôn cũ muốn chụp nội dung cho quý mới.
Tiểu Viên bận đến cả thời gian ngủ tròn giấc cũng chẳng có.
Những người chung quanh cũng rất bận.
Cô nhìn mọi người trong phòng làm việc bận tới bận lui, đang mở họp làm các loại phân tích về cô:
"Cảm nghĩ đoạt giải của chị lên bảng tìm kiếm hàng đầu rồi!"
"Chúng ta không đăng thông cáo báo chí, chẳng qua là rất nhiều tài khoản marketing tài khoản công chúng đều đang viết bài về Tiểu Viên.
Tôi đã lướt qua một lần, còn được, cơ bản đều là khen.
Nói chị Tiểu Viên sẽ trở thành diễn viên cấp bậc Chu Ngạc Hoa tiếp theo Lữ Việt tiếp theo."
"Ừm ừm phải chú ý xem có phải kéo ghen ghét cho chúng ta hay không, cũng phải để ý tình thế, cô đăng một cái Weibo khiêm tốn tí."
"Được rồi được rồi, tôi biết, hiện tại ấn tượng của phần lớn người xem cùng người qua đường đối với cô ấy chính là diễn phim rất được, khá khiêm tốn, cũng có một chút ít bình luận bôi đen......"
"Này là bình thường, diễn viên không có bình luận bôi đen mới không bình thường, đặc biệt gần nhất cô ấy phát triển được thật sự nhanh.
Chúng ta nhìn thấy cô ấy là tích lũy thật nhiều mà bộc lộ từ từ, sức bền về sau rất đủ, nhưng cũng rất khiến người ta ghen ăn tức ở......!Này không sao......"
"Tôi thấy trong nhóm fan của chị Tiểu Viên thì các cô bé nhỉnh hơn một tí, chờ đón tại sân bay phần lớn đều là các cô bé, à, cũng có ông chú trung niên......"
"Cũng có cậu trai trẻ mà ha ha! Bọn họ chỉ là hơi thẹn thùng......"
"Thẹn thùng cái gì chứ, cái người đàn ông ở sân bay kia còn nhét một bó hoa hồng đỏ qua đến.
Buồn cười nhất là mấy em gái bên cạnh thấy được thì còn hừ lạnh một tiếng, vài người bưng ra một bó lớn, 999 bông!"
"Ha ha ha ha ha......!Mắc cười quá đi!"
"Từ sau khi anh Nhất Vĩnh, người chủ trì của giải Phi Yến nói ra điển cố tên chị Tiểu Viên, thì các cô bé liền dùng câu Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiếm hết phong tình Hướng Tiểu Viên kia tới tiếp ứng ha ha ha."
"Chị Viên, chị Viên......"
"À, có hơi sến......" Tiểu Viên đáp lại một tiếng mà lòng ở đâu đâu, tiếp đó có hơi bối rối: "Tiếp ứng?"
"Kỳ thật chính là fan phim của em đấy, em không phải ngôi sao lưu lượng, cũng không có tiếp ứng của não tàn mấy." Nguyễn Thanh chen vào nói.
"Vâng......"
"Đến nỗi bộ điện ảnh hoặc là phim truyền hình tới, chị cho rằng hãy từ từ đã, đã đến lúc phải diễn nữ chính rồi.
Sau khi em cầm được giải nữ phụ, nếu lại diễn nữ phụ, cũng sẽ tạo một loại ấn tượng sai rằng em không đảm đương nữ chính được cho đại chúng......" Nguyễn Thanh nghiêm túc nói phân tích: "Giới này chính là bợ đỡ cùng tàn khốc như vậy, chị cũng không muốn tạo chỗ hổng cho những người khác bôi đen em......"
"Hiện tại còn có người chuyên tới bôi đen em?" Tiểu Viên hỏi.
Cô lại không phải như cái hồi diễn 《 Túy tiêu dao 》 kia nữa, hiện tại cô có phòng làm việc, còn có người đại diện mát tay, bây giờ không giống hồi xưa, hơn nữa, cô lại không làm mích lòng ai.
"Bé cưng, rất nhiều nữa là, hiện tại em thật sự quá gây chú ý, đạo diễn Hạ mới khen ngợi em, nói em......!thời tới cản không kịp."
"Đạo diễn Hạ là vị đạo diễn đầu tiên tìm chị Viên, có thể nói là Bá Nhạc của chị Viên rồi, ngài ấy hẳn là rất vui mừng yên tâm đi."
"Ừ đúng rồi, Viên à, em nhớ kỹ phải gọi điện hoặc là gửi tin nhắn cho đạo diễn Hạ, cảm ơn ông ấy......"
"Vâng......" Tiểu Viên nửa đáp lời nửa thất thần.
Những khen ngợi này cô nghe vào, nhưng cũng không còn lún sâu vào nữa.
Có thể tự tin, nhưng mà không thể huênh hoang quá độ.
Dường như mọi việc trên thế gian này đều là như thế?
Sự nghiệp như thế, tình yêu cũng là như thế sao?
Thời gian này, cô muốn gửi WeChat cho Vĩ Trang, nhưng lời muốn nói quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào dùng câu chữ biểu đạt ra, gọi điện thoại cũng không được, cô muốn chính là có thể mặt đối mặt nói là tốt nhất.
Sau khi trở về, phòng làm việc ngựa không dừng vó mà đã sắp xếp công tác cho cô cả một tuần.
Tiểu Viên vốn định tìm Nguyễn Thanh xin một khoảng trống, ai biết trái ngược, Nguyễn Thanh đã lại sắp xếp cho cô hai cái lịch trình, một cái là của đài trung ương, một cái là của đài xoài.
Chị ấy than trước một tiếng: "Bé cưng à, hiện tại em không giống như trước nữa, nữ phụ Phi Yến, không phải ảnh hậu (nữ chính xuất sắc nhất) thì cũng là giải ảnh phi (nữ phụ xuất sắc nhất) rồi.
Sau đấy còn có 《 Cung đình thâm sâu 》, đừng nói quảng cáo thôi, có rất nhiều lịch trình cho chúng ta.
Có thể đẩy được chị đã đẩy hết cho em rồi, nhưng cũng không thể đẩy hết hoàn toàn, bằng không tiếng tăm của em sẽ không dễ nghe, vậy thì thật là mất nhiều hơn được rồi đó!"
Phóng viên truyền thông thì không ngại, mấy cái này Nguyễn Thanh đều có thể đi ứng phó, nhưng với thanh thế cùng mạng lưới quan hệ của đài trung ương cùng đài xoài, Nguyễn Thanh cảm thấy vẫn là không thể không cho mặt mũi.
Cái này Tiểu Viên cũng hiểu, cô đành phải đem chuyện xin nghỉ nuốt về lại.
Nhưng sau khi cô chịu đựng qua bốn năm ngày, thì rốt cuộc vẫn bồn chồn không thể tập trung.
Buổi tối, công tác xong về nhà đã 9 giờ, cô không dám kinh động những người khác, qua nửa giờ sau, thay đổi quần áo, đeo khẩu trang cùng nón, ra tới từ tầng hầm ngầm.
Bảo an đương nhiên nhận ra được cô, cô bèn nói: "Tôi đi chạy đêm."
Cậu ta khẽ gật đầu, liền để cho cô ra ngoài.
Đi được vài bước thì bảo an lại gọi cô lại: "Cô Hướng."
"Ừm".
"Vẫn luôn không có cơ hội gặp được cô......!Tôi bỗng nhiên nhớ lại một việc, buổi tối mấy ngày trước, chị của cô tới tìm cô."
"Chị......!của tôi?" Tiểu Viên thoáng ngẩn ra: "Trông như thế nào?"
"A......" Bảo an gãi gãi đầu: "Mang một cặp mắt kính, vẻ ngoài, vẻ ngoài rất đẹp."
Tiểu Viên chạy ra đường rất xa rồi mới dùng di động gọi xe.
Lúc trước vẫn luôn là chú Vương tới đón cô, bảng số xe của chú Vương đã đăng ký ở chỗ bảo an, hệ số an toàn của tiểu khu này vẫn là rất tốt.
Nhất định là Vĩ Trang nhỉ?
Cậu trai bảo an kia nhắc tới vẻ mặt của người nọ, nhất định là người ấy.
Chắc là khí chất tỏa ra kia của Vĩ Trang làm cậu ta cũng không dám nhìn rõ dáng vẻ của người ấy.
Chẳng qua, cho dù là ấn tượng đọng lại của cái nhìn thoáng qua, thì người ấy cũng tuyệt đối có thể để lại ấn tượng "vẻ ngoài rất đẹp" cho người khác.
Mang mắt kính sao?
Sau khi lên xe rồi, tài xế nhìn cô ở đằng sau một cách chăm chú đến mấy lần.
Cô không để ý tới, thúc giục vài tiếng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Tài xế quay mặt về lại, ngoài miệng lẩm bẩm: "......!Một cô bé rất xinh đẹp, còn rất quen mắt......"
Tiểu Viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà nhân vật mình đóng trong phim cùng tạo hình trong hiện thực khác biệt xa.
Kiểu ăn mặc này cũng không hề dính dáng với trang phục lộng lẫy trên thảm đỏ.
Vừa giành được thưởng, quả thật cũng khác hẳn rồi.
Lần này trở về, các fan tiếp đón ở sân bay đã làm cô hết hồn không nhẹ, WeChat phòng làm việc cũng nhận được không ít hỏi thăm đồng hành.
Cô quả thật nổi tiếng.
Không chỉ là nổi, là thật sự đứng vững ở cái ngành này, vượt trội rồi!
"Nói đùa à, hiện tại em chính là tuyến một đấy! Đứng đầu trong các diễn viên ngôi sao nữ trẻ! Tháng 1 thì giải "Kim Tử Kinh" của thành phố Cảng bên kia sẽ công bố, nếu không có gì bất ngờ, thì cái nữ phụ này cũng là của em! Còn có, phim 《 Cung đình thâm sâu 》 sau đó, Phi Thiên cùng Bạch Ngọc Lan, thậm chí Phi Hạc, chúng ta cũng không vắng mặt được!" Tiểu Viên nhớ đến lời Nguyễn Thanh đã nói với cô.
Khi cô học ở Hoa hí đã từng nghĩ, về sau cô phải làm ngôi sao lớn, diễn viên quốc dân, hễ đi ra ngoài thì rất nhiều người đều nhận ra được cô, đều biết cô đã từng diễn cái gì.
Sau đó, có mấy năm phí hoài, bản thân dần dần đã không còn ảo tưởng nữa, chỉ một lòng đóng phim, không nghĩ tới những cái này.
Mà giờ đây, sau khi thật sự thực hiện được ước vọng ban đầu của mình, thì tâm trạng của cô lại hơi phức tạp.
Có loại vui sướng cùng hân hoan rằng "Mình đã đi được xa như vậy lúc nào chẳng hay chẳng biết" "May mà vẫn là thành công rồi".
Bây giờ điều cô phải làm chính là giữ vững tiến độ của bản thân, quý trọng tiếng tăm của mình, lại nỗ lực tôi luyện kỹ thuật diễn xuất của chính mình, đi hướng tới con đường càng xa hơn, đến ngọn núi càng cao hơn, học tập như các tiền bối.
Nhưng lúc này, lòng cô tràn đầy nhớ mong nghĩ ngợi lại là Vĩ Trang, chưa nói rõ ràng với người ấy, thì lòng cô không ổn định xuống được, một bước cũng không đi tiếp nổi.
Tiểu Viên đã gửi WeChat cho người ấy: "Bây giờ em qua nơi đó của người, người có ở đó chứ?"
Vĩ Trang không trả lời.
"Không có ở đó sao? Vậy em chờ người có được không?"
"Không ở thành phố Thân sao? Đi công tác rồi à?"
Tiểu Viên vẫn chẳng thấy được hồi âm, bèn đem câu "Có phải người giận rồi hay không" đã đánh một nửa này xóa đi, dò hỏi liên tiếp thì cô lo nghĩ Vĩ Trang sẽ phiền, bèn cau chặt mày u sầu.
Cô cắn môi dưới, càng thêm bất an trong lòng.
Cô thuận lợi