Sau khi trợ lý Cao đưa thần tượng nhỏ của cô ấy lên xe rồi, thì đã gửi dòng tin nhắn cho chú Vương tài xế, bảo làm phiền chú để ý Tiểu Viên thêm.
Cô ấy nhìn hình bóng chiếc xe, ngửa mặt lên trời lại thở dài lần nữa, đau đầu chết được.
Hỏng bét rồi.
Quả thật là hỏng bét rồi.
Cô ấy về tới nhà mình, đá rớt giày cao gót, ném túi đi, lập tức đổ liệt ở sofa, qua hai giây sau lại ngồi dậy, thử tính thời gian, chắc gần tới rồi.
Cô ấy hơi chờ, gọi điện thoại cho chú Vương, nghe mà nhíu mày không ngừng, lại thở dài: "Được, tôi, ừm ừm, a, đã khóc đến thảm thiết đúng không?"
Sau khi cô ấy cúp điện thoại, thì tâm trạng càng tồi tệ hơn.
Chú Vương cái người miệng im lìm như hũ nút như vậy cũng phá lệ nói thêm được hai câu: "......!Cô ấy tắt đèn ghế sau của xe, đều chẳng có một chút âm thanh nào, tôi cũng đã lo lắng......"
"Lúc xuống xe cô ấy đã ngã một cú to, tôi mới nhận ra, có thể vẫn luôn khóc không dừng ở trên xe......"
"Nói cảm ơn với tôi, nói cảm ơn sự chăm sóc của tôi trong khoảng thời gian này."
"Cô Hướng, thật sự là cô bé rất tốt."
Đúng là rất tốt, với tư cách diễn viên, cô là một ngôi sao trẻ đang dần dần nổi lên của giới nghệ sĩ, rất nhiều đạo diễn cùng tiền bối đồng nghiệp trong nghề đều khen cô, có thực lực có danh tiếng, người cũng khiêm tốn.
Khán giả cũng thích cô, cho rằng tố chất chuyên nghiệp của cô rất cao, người đẹp tài cao, cũng không có tin tức tiêu cực gì.
Cô ấy và chú Vương càng có thể nhìn thấy một mặt đáng yêu chân thật lúc riêng tư của cô hơn so với người khác, cũng đều càng không mong muốn cô tổn thương chút nào hơn so với ai khác.
Nhưng hiện tại nhìn thấy cô tổn thương chính là hai người bọn họ, mà cái kẻ đầu têu tội lỗi kia —— bà chủ của bọn họ, lại không có ra mặt.
Làm người làm công cho người ta, cầm tiền lương từ người ta, thì phải giải quyết vấn đề thay người ta, nhưng cảm giác cũng quá kinh khủng.
Có một khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy bọn họ quả thật là nghiệp chướng nặng nề.
Trợ lý Cao lại ngã về sofa lần nữa, cảm giác chính mình cũng muốn khóc rồi.
Cô ấy nhớ tới một lần thất tình duy nhất của cô ấy, gã đàn ông kia hoàn toàn không dám ở trước mặt nói chia tay với cô ấy.
Hắn kéo bạn bè của hắn tới, còn là bạn nữ.
Alex hồi trẻ cảm thấy mình bị nhục nhã tàn nhẫn, cô ấy đã đau lòng thật lâu, ăn uống rượu chè quá độ, bản thân ăn đến mập lên tới 140 cân (khoảng 83.5 kgs), đến cả kỳ thi pháp luật (*) cũng chẳng có sức lực đi thi.
(*) Tên rút gọn của Kỳ thi kiểm tra năng lực chuyên môn nghiệp vụ pháp lý.
Kỳ thi kiểm tra năng lực nghề luật do Bộ Tư pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tiến hành.
Thẩm phán, công tố viên, luật sư, công chứng viên, cố vấn pháp lý, trọng tài (pháp lý) và các cơ quan chính phủ tham gia vào việc xem xét các quyết định xử phạt hành chính, người làm công tác tái thẩm và phán quyết hành chính phải vượt qua kỳ kiểm tra năng lực chuyên môn pháp lý.
Tỷ lệ đậu hàng năm của Kỳ thi Tư pháp quốc gia nói chung là khoảng 10% trên tổng số ứng viên trên toàn quốc.
(tóm lược theo zhihu)
May mà sau này đã tự mình thức tỉnh, từ đó về sau cô ấy liền quyết định bản thân không thể sa vào cái gọi là tình yêu này nữa, sự nghiệp cùng tiền tài mới là điều theo đuổi cả đời của cô ấy.
Có được những cái này rồi thì không lo không có ai thích, còn có thể tha hồ lựa chọn người mình thích.
Cô ấy đã làm được, trải qua mấy năm nay được rất vui vẻ.
Nhưng đêm nay, dường như cô ấy lại ôn lại cái loại cảm giác bị nhục nhã này.
Cô ấy thậm chí cũng không nhớ rõ được mặt gã kia, cùng với tên của hắn, nhưng cảm giác kia vẫn tồn tại.
Trợ lý Cao trở nên buồn bực với tình cảm và cảm giác chân thật, lập tức liền thay thế vào, cũng hơi oán trách bà chủ của mình với sự đồng cảm sâu sắc.
Cô ấy thở ngắn than dài hết một hồi, lúc chuẩn bị đi tắm rửa thì di động đã vang, cầm lên tới thoáng nhìn, hai mắt bất chợt khẽ nhíu.
Ồ?
Cô ấy hơi đằng hắng, cố ý đợi hết ba giây, rồi tiếp lên: "Alo, sếp Vĩ?"
Một bầu yên lặng im trong ống nghe.
Trợ lý Cao cũng giữ bình tĩnh.
Loại tình huống này trong quá khứ, cô ấy đều sẽ báo cáo tình hình trước, lần này không định báo cáo trước.
Bà chủ không chủ động hỏi, thì cô ấy sẽ không nói, một trận chuỗi làn đạn chớp qua:
【 sếp tổng, cô có thể gọi điện thoại tới, chứng minh trong lòng vẫn không buông xuống được á! 】
【 một khi đã như vậy, vì sao không trả lời tin của cô gái nhỏ người ta chứ! 】
【 bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, tổn thương đều đã gây nên! 】
Thời gian qua đi từng giây từng giây, khi trợ lý Cao sắp không giữ được kiên trì, thì rốt cuộc giọng nói lành lạnh quen thuộc kia của sếp tổng đã truyền đến bên tai, không nghe ra có gì khác với bình thường.
Sếp hỏi: "Cô ấy đi về rồi?"
Trợ lý Cao: "......!vâng, chú Vương đưa cô Hướng trở về."
Sếp tổng lại im lìm lần nữa.
Trong lòng trợ lý Cao bức bối khó chịu, thầm nghĩ chỉ một câu hỏi thôi ư? Cô ấy rất muốn nói cho thoải mái hết một lần.
Chỉ một giây này, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ấy cũng dám phán định rằng sếp tổng của cô ấy còn muốn cô ấy nói thêm một chút về tình hình của Hướng Tiểu Viên.
Trợ lý Cao khẽ nuốt nước miếng, vừa định mở miệng: "Sếp......"
"Vất vả rồi, nghỉ ngơi đi." Vĩ Trang đã vượt lên chặn đứng lời của cô ấy, nói ra một câu như vậy rồi liền cúp.
Trợ lý Cao nắm lấy điện thoại, nghe âm báo bận: "......"
-
Qua hai ba ngày sau, Tiểu Viên cảm giác mình giống như một cái xác không hồn.
Là một diễn viên, cần phải có tố chất chuyên nghiệp, chỉ cần có thể bò dậy, thì vẫn phải làm việc.
Không có được khoảng trống để thở vội, cô bèn dựa vào uống cà phê, chống đỡ qua tới 72 tiếng, đuổi theo đến mấy cái công tác.
Thái Quyển và Điền Điền đã nhận ra được cô không bình thường, đặc biệt là Thái Quyển, anh ấy quan sát đến vẻ mặt của Tiểu Viên, có thể đoán được ít nhiều.
Anh ấy không biết cô ra ngoài khi nào, nhưng anh ấy phát hiện được đầu gối cùng chỗ đùi chân phải của cô có một mảng bầm tím lớn, nhìn thấy mà đau xót.
Thái Quyển giật mình đến trán giật thình thịch, không may là Hướng Chi Thạch còn chưa về thành phố Thân.
Anh ấy quả thật hoang mang lo sợ, không biết như thế nào cho phải.
Bởi vì Tiểu Viên chưa bao giờ thất tình qua.
Hồi đại học cô có từng yêu đương một lần, nhưng lần đó y như chơi nhà chòi, phân ra thì phân ra, tựa như bật cái hắt xì, lần này cảm giác muốn nửa cái mạng của cô.
Ăn không vô, ngủ không tốt, nghỉ ngơi dựa vào thuốc an thần, nâng cao tinh thần dựa vào cà phê đậm đặc.
Không nói một lời, sau khi rời khỏi ống kính thì một chút tươi cười cũng không có.
Mặt tái như tro tàn.
May rằng ba ngày qua đi, có thể tạm thời trước hết nghỉ ngơi một hai ngày, bằng không anh ấy lo Tiểu Viên sẽ sụp đổ.
Hai ngày nghỉ ngơi, Tiểu Viên nhốt mình ở trong phòng, cũng không để bọn họ đi vào, nói chỉ muốn ở một mình, không muốn bị quấy rầy.
Thái Quyển nghĩ tới ngẫm lui, quyết định gọi điện thoại với trợ lý Cao.
Trợ lý Cao đương nhiên sẽ không nói rõ với anh ấy, chỉ là đã ám chỉ.
Thái Quyển thở dài nặng nề, chuyện anh ấy và Hướng Chi Thạch lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Anh ấy mau chóng báo tin cho Hướng Chi Thạch, sau đó lại nói cho Nguyễn Thanh.
Việc này thật sự là có thể lớn cũng có thể nhỏ, anh ấy không dám một mình làm chủ.
Tiểu Viên kéo bức màn đến kín mít chặt chẽ, không cho một tia sáng nào xuyên vào được, mở sàn sưởi.
Đêm đó khi cô xuống xe đã ngã một cái, qua mấy ngày, ở chỗ đầu gối kia đã kết vảy, nhưng miệng vết thương trong lòng vẫn cứ đang đổ máu.
Cô bọc mình đến hoàn toàn kín mít, co rút ở cuối giường.
Cô biết mình nên ngủ một lúc nên ăn gì đó một chút, nên đi tập luyện cùng chăm sóc, nhưng cô cứ không muốn động đậy, cảm giác trong đầu mình một màn thật trống không, bản thân cũng giống một quả cây đã bị sâu mọt, chọc một cái là vỡ.
Thế nào mà đột nhiên liền kết thúc rồi?
Cô cố gắng muốn tìm ra được ngọn nguồn, muốn đi bù đắp.
Cô thậm chí muốn xin lỗi với Vĩ Trang, là bản thân tính tình không tốt, giận hờn đôi chút.
Cô ở trong mắt cái người lớn hơn cô một chút kia, chắc hẳn là sự tồn tại thật phiền phức nhỉ? Có lẽ người ấy cũng có từng muốn giao lưu với cô.
Tiểu Viên nhớ lại Vĩ Trang từng nói với cô thế này —— "Tôi biết tôi không phải là cái người dễ dàng ở chung, rất nhiều chuyện tôi cũng cảm thấy thật bỡ ngỡ, cần phải có thời gian thích ứng."
Vĩ Trang trước kia có thể từng nghĩ tới thích ứng, hiện tại người ấy không muốn nữa.
Tiểu Viên rất muốn cố gắng lại một lần cuối cùng, nhưng vừa nảy suy nghĩ, thì câu "Hợp đồng đã kết thúc" kia liền tuôn vào tới đầu óc tâm trí của cô, lại đâm cô một lần thật sâu.
Cô không xác định được liệu mình lại có thể tiếp nhận một lần nữa hay không.
Nghĩ đến đây, cô hoàn hồn, đột ngột phát hiện cả khuôn mặt mình đầy nước mắt.
Mấy ngày nay, chỉ cần hơi có thời gian trống một chút, thì cô liền sẽ chìm vào quá khứ, tiếp đó bất giác thút