Có lẽ bởi vì cảm cúm, hay là lâu lắm rồi chưa ngủ dài như vậy, một giấc này Vĩ Trang ngủ đến thật say.
Ổ chăn thật ấm, khi ý thức cô ấy mơ hồ thì cảm giác có người đang sờ cái trán của cô ấy.
"Ừm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi." Có người khẽ giọng, nói ở bên tai cô ấy, trán của cô ấy được một cái chạm dịu dàng.
Tiểu Viên sao......
"Ngủ cho tốt đi." Cô hơi dém chiếc chăn của cô ấy, sau đó bên người chợt trống, hẳn là cô đứng dậy rồi.
Lại ngủ một hồi, Vĩ Trang muốn nói với cô, tiếc rằng cô ấy thật sự quá mỏi mệt, mới vừa cựa quậy một cái đã liền tiếp tục ngủ mê mệt.
Cũng không biết ngủ tiếp được bao lâu, rốt cuộc thì cô ấy đã tỉnh lại, rồi qua vài giây ngồi đấy, cô ấy rũ mắt thoáng nhìn sườn bên, lấy tay xoa xoa.
Thật sự là dấu vết có người từng ngủ, không phải cô ấy đang nằm mơ.
Bên môi Vĩ Trang giương lên chút ý cười, cô ấy lại đến buồng vòi sen đi tắm một cái, sau khi ra tới thì cảm thấy tinh thần cùng thân thể đều nhẹ nhàng hơn nhiều, rồi cô ấy lại đi ra ngoài.
Cô ấy đã đi tới phòng bếp, phát hiện hình bóng quen thuộc kia đang trong lúc bận rộn.
Cô đã mặc chiếc áo len màu be ngả xám, có vẻ là quần áo của cô ấy, độ dài vừa khéo đến bẹn đùi, phía dưới chỉ lồ lộ một đôi chân dài thật thẳng tắp, da dẻ nhẵn mịn.
Cô đang làm sandwich, lẩm bẩm mãi trong miệng: "Bác sĩ nói phải ăn đồ dễ tiêu hóa, thanh đạm......"
"Sau đó lại cho chị ấy ăn chút trái cây......"
"Dâu tây, cam, với lại nho xanh......"
Vĩ Trang dựa vào tường, đã nhìn một hồi thật dài, mãi đến khi Tiểu Viên bưng đĩa xoay người qua: "Í?"
"Tỉnh rồi?" Nụ cười của cô xán lạn đến mức khiến tim người ta rung rinh: "Cháo cũng xong rồi."
Bữa trưa kết hợp bữa sáng là cháo thịt nạc rau diếp, sandwich trứng + thanh cua + rau xà lách, đĩa trái cây.
Tiểu Viên hơi nhoẻn cười: "Chị biết đầu bếp của chị đã đem cái gì cho em chứ? Ha ha, ông ấy thế mà lấy đồ chua tự làm cho em!"
"Ôi, chị đừng ăn đấy, cái này là đồ cay, đặc sản thành phố Dung (*), ăn thật ngon!"
(*) tên khác của Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc (theo vtudien)
"Vất vả lắm em mới quay phim xong, em phải ăn đồ ngon hơn chút, ông ấy nói đêm nay làm đồ xiên que (xiên que nhúng cay của Trùng Khánh) cho em!"
Tiểu Viên vui vẻ đến độ rung đùi đắc ý.
"Cháo em làm ăn ngon chứ? Ăn nhiều chút."
"Tuy rằng không sốt nữa, nhưng tí nữa còn thuốc khác phải uống đấy."
"Với cả, chị nghỉ ngơi hai ngày đi, đừng có đợi tí liền đi làm đấy." Cô chu môi lên, ngó người kia một cái, vẻ quở trách.
Vĩ Trang phát hiện mình chẳng nói ra được lời nào nữa, ánh mắt cũng không cách nào dời đi, cô ấy đã thuận theo chấp nhận như vậy.
"Chị ngoan thật nha! Trang Trang bé bỏng!" Tiểu Viên chớp chớp mắt với cô ấy, trong mắt dường như có làn sóng mùa xuân dập dờn.
Vĩ Trang phát hiện một chuyện, hình như mỗi khi Tiểu Viên nhận một bộ phim, mỗi lần sau khi kết thúc quay phim trở về từ đoàn phim, thì cô liền thêm một phần thu hút, thêm một phần phong thái, dáng vẻ tỏa sáng rạng rỡ.
Chỉ là, sắc mặt Vĩ Trang có hơi thoáng mất tự nhiên: "......!Có thể đừng kêu tôi là Trang Trang bé bỏng không?"
"À? Không thể kêu như vậy sao?" Tiểu Viên bưng lấy má: "Thế gọi chị là Trang Trang bé bự nhé?"
Vĩ Trang: "......"
"Đúng không, em vẫn cảm thấy là Trang Trang bé bỏng dễ nghe! Ha ha ha ha!" Điểm cười của cô đã bị kích trúng, cười đến cái mũi cũng hơi hơi nhăn lên rồi.
Vĩ Trang thở dài ra một hơi, lần thứ N phát hiện mình cũng chẳng có một tí biện pháp nào.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Viên giám sát Vĩ Trang uống thuốc, lại đo nhiệt độ cơ thể lần nữa cho người kia, 36.6.
"May rồi may rồi, hiện tại đã không khó chịu mấy nhỉ?"
"Tôi đã sớm không sao rồi."
"Vậy là tốt rồi." Tiểu Viên sáp tới gần người kia, chớp mắt: "Bây giờ em có thể nói rồi sao, dáng vẻ khi chị bị bệnh siêu cấp đáng yêu í."
Vĩ Trang: "......"
"Có điều vẫn là đừng bị bệnh thì tốt!" Cánh tay mềm mại của cô đã cuốn lấy eo cô ấy, ánh mắt của Vĩ Trang hạ xuống, chuyển từ chân đến mặt của cô, tâm tư của cô ấy đều chậm mất nửa nhịp, chỉ có thể đáp: "......!ừm."
Lặng im đến vài giây.
Vĩ Trang hỏi: "Quay phim vẫn được thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi, khá tốt." Tiểu Viên nhìn vào cô ấy.
"......!thế......"
Tiểu Viên hơi cong môi, ôm lấy cô ấy rồi hôn hôn.
Vĩ Trang đã giơ tay xoa xoa mái tóc của cô: "......!tôi còn tưởng rằng em ở đoàn phim thì liền vui đến quên mất đường về rồi đấy!"
"Sao có thể? Mỗi ngày em......!vẫn nhớ tới chị nha."
Lời này thật ra thì có hơi nói quá.
Ở đoàn phim, cô mà bận lên là bận thật sự.
Đặc biệt là lúc sau, trong lúc điều chỉnh trạng thái đuổi kịp tiến độ, có khi bận lên thì nói chuyện phiếm cũng lời ít mà ý nhiều, cho nên Tiểu Viên cứ nói rồi nói liền hơi sựng lại, biểu cảm cũng đã có hơi sượng.
Vĩ Trang thoáng híp mắt, rồi khẽ xoay mặt cô lại đây: "......!vậy em chưa quên em đồng ý với tôi cái gì nhỉ?"
"A?" Tiểu Viên chớp chớp mắt.
Ở lần trước, khi thăm đoàn phim, vì trấn an, hoặc là nói để dỗ Vĩ Trang, cô đã nói chờ khi cô quay xong phim rồi, về thành phố Thân thì cái gì cô cũng nghe theo Vĩ Trang hết, tuyệt đối không "phản kháng".
"Ừm, đương nhiên em nhớ mà!" Tiểu Viên cười: "Kế tiếp thì em đều nấu cho chị ăn được không?"
"Không cần em nấu."
"A? Chị ghét bỏ rằng em không biết làm bàn tiệc lớn à, sandwich em làm vừa rồi ăn không ngon sao?"
"Ăn ngon." Vĩ Trang đã ôm cô qua, tông giọng đè thấp: "Vừa nãy tôi ăn no rồi, hiện tại muốn ăn em."
Cô ấy cực hiếm khi nói lời trêu chọc như vậy, cho nên uy lực của lời vừa nói ra tới quả thực không cách nào đỡ, mặt Tiểu Viên lập tức liền đã đỏ lên.
Âm cuối của người phụ nữ kia đã truyền tới màng nhĩ của cô, mang đến