Thời điểm trung tuần tháng hai, 《 Tiểu Ngải 》 tiến hành buổi công chiếu phim đầu tiên ở Liên hoan phim Berlin.
Tiểu Viên dẫu sao thì cũng là người từng đi qua mấy liên hoan phim cấp A quốc tế rồi, đối mặt với rạp chiếu phim lớn như vậy, ánh đèn flash của phóng viên truyền thông từ các quốc gia, phỏng vấn chụp ảnh trước khi chiếu phim, cũng không hoảng hốt một chút nào.
Chu Ngộ trái ngược với cô, anh ta rất ít khi tham gia trường hợp như vậy, hồi hộp đến không xong, có hơi đứng ngồi không yên.
Vu Ngọc càng thấp thỏm hơn, đây cũng là bộ phim đầu tiên bước lên vũ đài quốc tế, tiếp nhận con đường hướng ra quốc tế, diễn viên nổi tiếng cùng với khảo nghiệm của phóng viên từ nước khác, cô ta cũng rất mù mờ.
Ngoại trừ cái này, còn có đồng nghiệp trong giới, những khán giả trong nước cũng trông ngóng tin tức của cô ta, thoáng nghĩ thôi đã như vậy.
Đi thảm đỏ được quay lại, cùng ảnh chụp từ phóng viên đưa tin, đã truyền tới mạng xã hội trong nước, thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Tiểu Viên mặc một bộ đồ tây với quần, màu be, hơi độn vai, áo gi-lê cổ chữ V, trạng thái dáng người tinh tế, lại có cảm giác dáng vóc chữ S thon gọn.
Áo khoác to rộng không che lấp được dáng người chuẩn chân dài lưng ong (thắt đáy lưng ong) bên trong.
Cô nghiêng mặt qua mỉm cười với ống kính, dưới ống kính tử thần (*) của phóng viên nước ngoài, không hề PS (photoshop) cũng không hề gọt đẽo.
Làn da nhẵn mịn, vầng trán cao, mái tóc dày đen nhánh mềm mại, thanh tú rạng rỡ, ánh nhìn quyến rũ.
(*) Ống kính tử thần, tiêu biểu như Getty Images, thường được biết đến là "hung thần" của người nổi tiếng vì mức độ chân thật đến khó tin trong hình ảnh.
Không chỉnh sửa ảnh, không căn góc chụp, điều chỉnh ánh sáng, những bức ảnh của Getty Images sẵn sàng "bóc trần" mọi khuyết điểm của sao, bởi những bức ảnh do họ chụp và chia sẻ lên mạng thường sẽ là ảnh chụp nhanh và chưa được qua bất cứ bước chỉnh sửa nào.
(tổng hợp)
Ngược lại, Chu Ngộ thì rất câu nệ, nụ cười cũng khá là cứng đờ, ánh mắt của Vu Ngọc cũng thật ngu ngơ.
Trong video thảm đỏ cá nhân, Tiểu Viên đi tới không nhanh không chậm, tư thế tỏa ra phong thái hiên ngang, thoáng đút tay vào túi một cách ngẫu nhiên nhàn nhã.
Phóng viên hai bên (thảm đỏ) điên cuồng gọi tên cô, cô mỉm cười, xác định địa điểm, cố định vị trí, vẫy tay, phóng khoáng tự nhiên như thường.
Bên cạnh lời tung hô đến tận trời từ fan của cô, cư dân mạng người qua đường cũng đang lên tiếng tấm tắc:
"Ai thấy được mà không gọi một tiếng chị đây, chị Viên slay (sành điệu, ngầu) !"
"Dáng người này tuyệt thật đấy, sóng trào mãnh liệt (ngực to - từ lóng) mà lưng lại mảnh, đẹp quá đẹp rồi.
Một phụ nữ như tôi nhìn đến nước miếng chảy ròng rồi!"
"Tôi cũng.....!trước giờ chưa biết rằng mình có tiềm năng lsp (*)!"
(*) Lsp: 老色批.
/lǎo sè pī/: kẻ háo sắc (theo gioitiengtrung.vn)
"Mị cũng dzậy!" (*)
(*) nguyên gốc là 俺也一样, câu thoại của Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa phiên bản cũ, dịch sát nghĩa là: Tôi cũng y vậy.
Ở đây mình đã hơi Việt hóa.
"Cảm giác chị gái này thật sự là niết bàn (*) trở về, cái kiểu tỏa sáng lấp lánh kia, thật yêu chị ấy!"
(*) Niết-bàn có thể được hiểu là: Tình trạng ngọn lửa tham lam, sân hận, ngu si trong tâm đã bị dập tắt, tâm trở nên trong sáng, mát mẻ, thanh lương, tịch tịnh, tĩnh lặng.
Niết bàn là thái độ tâm hết sạch phiền não, rõ biết tất cả pháp là vô ngã, vô thường, và bất toại nguyện.
(theo wikipedia)
"Đúng vậy, bạn xem, người ta từng bị cấm sóng, bị bạo lực trên mạng, chuyện riêng tư hồi nhỏ bị đào bới sạch sành sanh.
Các giải thưởng lớn trong nước đều từng đi qua hết đấy, còn đã đi Cannes, đi qua Venice.
Nói thật thì, thảm đỏ của Berlin thật sự không tính là cái gì!"
"Đúng! Đây cũng là vị đầu tiên trong nước, tuổi còn trẻ mà đã đi qua hết ba thảm đỏ lớn của Châu Âu nhỉ, ngay cả Hà tam kim cũng chưa chăng?"
"Cười chết mà, cả người chị Viên đều đang nói tôi chỉ là tới nơi này dạo ngẫu nhiên một vòng, gấu bạc (giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc của LHP Berlin) hay không thì tôi đều không care (quan tâm) một tí nào!"
"《 Tiểu Văn 》 - cạnh tranh hạng mục chính của Cannes; 《 Trường dạ 》 - chiếu triển lãm, hạng mục không tranh giải của Venice; 《 Tiểu Ngải 》 - cạnh tranh hạng mục chính của Berlin.
Với lý lịch này thì chị Viên cũng quá trâu bò rồi đi!"
"Người không biết còn tưởng rằng Hướng Tiểu Viên giựt giải nữ diễn viên xuất sắc khắp hết một lượt rồi đấy, nhưng cái cô ta giành được đều là nữ phụ.
Với lại, đi qua ba cái bự của Châu Âu thì lại thế nào, mấy người cho rằng cô ta thật sự có thể bưng một con gấu bạc về à?"
......
Trong rạp chiếu, màn hình sáng trong, đoàn người đã ngồi kín đen nghìn nghịt, những nhân viên nòng cốt ngồi ở vị trí giữa, đã ngồi thành một hàng.
Chu Ngộ vô cùng hồi hộp với biểu hiện của bản thân.
Anh ta chiến đấu không ngừng nghỉ ở khắp các màn ảnh lớn, đều không tính là thuận lợi.
Nếu mà một bộ này đạt được khen ngợi, thì ít nhất có thể lấp kín miệng của rất nhiều đồng nghiệp và người ngoài giới ở trong nước, khiến cho bọn họ đều thay đổi cách nhìn.
Vu Ngọc cũng đã xem bộ phim rất nhiều lần rồi, cho nên đối với hướng đi của cốt truyện đều rành đến không thể rành hơn nữa.
Cô ta nhìn quét qua khán phòng mà lòng dạ đâu đâu, nhìn xem có tay trùm làm phim nào hay không, nhìn xem nét mặt những giám khảo - thành viên ban tổ chức kia như thế nào, lại hơi ngó xem bút viết những phóng viên đấy có đang ghi chép hay không?
Chỉ có Tiểu Viên đang nghiêm nghiêm túc túc xem phim.
Thật ra 《 Tiểu Ngải 》 là một bộ phim về phái nữ.
Bối cảnh thời đại của cô kiềm giữ, gần như toàn bộ mọi người đều sống ở trong gông cùm xiềng xích của mình, cứ tranh đấu, mãi rối rắm, cho nên có một chút ngọt ngào như vậy cũng có vẻ thật quý giá.
Khi Tiểu Ngải nhiều lần trải qua các loại giày vò gian khổ, yêu nhau rồi kết hôn cùng Kim Hòe, toàn bộ màn ảnh mới bắt đầu sáng sủa lên.
Nhưng cảnh đẹp không dài lâu, vấp phải rối ren của thời đại, hai người tách riêng hai nơi.
Tiểu Ngải vì chăm sóc người nhà của Kim Hòe mà nhẫn nại, cứ bôn ba.
Cuối cùng, hai người rốt cuộc đoàn tụ, thì mầm bệnh còn sót lại hồi trước, sau khi bị hãm hại mà sẩy thai của cô phát tác, thậm chí đã nguy hiểm đến tính mạng.
Bộ tiểu thuyết độ dài tương đối này nghe nói có hai phiên bản kết cục.
Có bản kết cục là ở trên đường đến bệnh viện, Tiểu Ngải mãi ôm oán giận mà mắng chửi nhà họ Tịch hãm hại cô đến tận lúc này, rồi bỗng im bặt như thế, là một cái kết cục u ám thê lương không một chút hy vọng; Mà một bản kết cục khác, Tiểu Ngải đã được cứu, bệnh viện đã chữa khỏi bệnh cho cô.
Được hưởng lợi từ chính sách "Phụng sự vì nhân dân", cô đã tiến vào làm việc ở xưởng in ấn của Kim Hòe, hết thảy đều đang từ từ trở nên tốt đẹp, viễn cảnh tốt đẹp ở trong tầm tay.
Không ít fan truyện cùng nhà bình luận cảm thấy cái kết cục trước mới càng gần gũi với ý định ban đầu của Trương Ái Linh, cũng có người rồi một nhóm người cho rằng cái kết cục sau có thể không tàn nhẫn như thế, có vẻ càng ấm áp một chút.
Tiểu Viên phát hiện Vu Ngọc xử lý được kết cục thật tuyệt.
Cảnh cuối cùng của phim là Kim Hòe đã kêu một chiếc xe ba bánh đưa Tiểu Ngải đến bệnh viện.
Cô quấn mình trong chăn bông, cũng trùm đầu vào, chỉ lộ ra một chút hình dáng của khuôn mặt nhỏ.
Kim Hòe ôm lấy cô trong im ắng, tiếng vó ngựa lộc cộc, lá vàng của cây ngô đồng giống ngoại (hay còn gọi là cây ngô đồng nước Pháp) vào mùa thu rơi xuống xào xạc, hai người đều là một vẻ mặt bất lực, ảm đạm.
"Kim Hòe......" Tiểu Ngải đã gọi anh ta một tiếng, lại không có tiếp theo nữa, phảng phất như vào ngay lúc này nhất định phải gọi tên của anh ta một chút.
"Ừ." Kim Hòe đã nhét giữ một góc chăn, phòng ngừa chăn tuột xuống, Tiểu Ngải chậm rãi dựa vào trong lòng anh ta.
"Chắc là em không xong rồi......" Tiểu Ngải nói thì thầm.
Cô nói ra lời như vậy, nhưng vẻ mặt ảm đạm lúc trước dường như lại đã có chút xán lạn.
Ánh mắt của cô đã dừng ở trên người anh ta một cách chăm chú.
Đôi mắt Kim Hòe thì đã đỏ, giọng nói cũng nghẹn ngào rồi, anh ta không dám nhìn đến ánh mắt rất có hàm ý trân trọng lại nhìn thêm một cái nữa như kia của cô.
Giọng nói của anh ta tắc nghẹn: "Sẽ tốt mà, em yên tâm, sẽ tốt thôi, sẽ có hy vọng......!sẽ có mà."
Xe ngựa càng lúc càng xa, hai bên đều là ngô đồng cao cao, bánh xe cuốn qua lá vàng, chân trời là ráng chiều kiểu tranh sơn dầu.
Anh ta nhìn chăm chú phong cảnh đẹp đến không tưởng này, nói lẩm bẩm, dường như cũng đang thuyết phục chính mình: "Sẽ, sẽ tốt......!sẽ mà...."
Tiểu Ngải nhìn anh ta, cô cũng không nói chuyện nữa, cứ dựa vào anh ta như vậy, nhìn bướm đêm (*) phía chân trời, lệ đã chậm rãi xâm chiếm tràn đầy đôi bên khóe mắt, khóe môi lại chứa đựng ý cười.
Một làn sóng lớp màng ánh sáng vàng đã chuyển lên trên mặt cô, giây phút này, làn da cô như ngọc, đôi mắt đẫm lệ long lanh, lại có được hơi thở sức sống xưa nay chưa từng có.....
(*) Bướm đêm là một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt của Vương Kiến, một nhà thơ triều Đường.
Không có bản dịch tiếng Việt và mình không đủ trình độ để dịch ra đầy đủ, chính xác mà vẫn giữ được ý, nên xin tạm tóm tắt ý nghĩa (theo ý kiến cá nhân) là: điều tốt đẹp mỏng manh, nhỏ bé được thiên nhiên bao bọc, hòa mình trở về với tự nhiên.
Phim kết thúc.
Người nước ngoài có thể hiểu biết nửa vời đối với bối cảnh thời đại của phim, có thể cũng có nhận xét của bản thân, có điều quá nửa thì đều không cảm thấy hứng thú lắm.
Chẳng qua, ở trong mắt bọn họ thì từ hình ảnh, quần áo, hóa trang, đạo cụ của bộ phim này là vô cùng có phong tình của nước khác, cho nên suốt quá trình cũng xem đến say mê, mãi đến cuối cùng mới đã bị đoạn diễn dịch này nắm giữ sự chú ý của bọn họ.
Chân tình, chân tình trong giữa nghịch cảnh, phỏng đoán kiểu mở, thường thường là chạm thẳng vào lòng người nhất, đạt tới sự đồng cảm ở mức độ lớn nhất.
Sau khi kết thúc phim, toàn bộ rạp chiếu hết sức nể mặt, đứng dậy vỗ tay rào rào.
Các thành viên nòng cốt vội đứng dậy cảm ơn.
Lúc đang xem phim thì Tiểu Viên hết sức tỉnh táo, còn cảm thấy đoạn lớn trước mình diễn được còn chưa đủ thích hợp, có điều, đoạn kết thúc phần sau cũng không tệ lắm.
Cô thở dài ra một hơi, rồi để lộ ra nụ cười khẽ, gật đầu, hơi cúi chào, đột nhiên phát hiện Chu Ngộ ở bên trái