"Em nhớ có câu nói, bảo là —— đen bạc đỏ tình, đổi lại với em thì này hẳn là...." Tiểu Viên cúi người, rồi dán sát vào vành tai của người phụ nữ kia, khẽ lẩm bẩm theo hơi thở: "Tịt trên đài, bùng trên giường......" Cô hơi cong môi, sóng gợn lăn tăn tỏa ra trong mắt.
Cô cúi thấp đầu xuống, cùng sử dụng môi lẫn tay, dần dần đã mò mẫm được cách thức, càng thêm nhập tâm vào, thành thạo lên.
Nơi giường chăn vang tiếng sột sột soạt soạt, khắp bầu không khí đều là vang vọng ướt át.
Tay Vĩ Trang đã nắm chặt khăn trải giường, vành tai trắng như tuyết, kể cả da dẻ chung quanh đều đã đỏ hết......
Vừa nãy Tiểu Viên lướt di động với một vẻ mặt đau khổ phiền muộn, sau đó đã dúi mình vào trong lòng cô ấy, giống bé mèo con ấm ức: "Em lại chẳng nghĩ đến giải thưởng, chị Nguyễn Thanh cũng đã nói rõ ràng với em, em không thể nào cứ lấy giải nữ diễn viên xuất sắc dễ dàng như vậy, nhưng mấy người trên mạng đó cũng nói đến khó nghe quá rồi, hu hu...."
Vĩ Trang nhíu mày lại: "Phi Dực chẳng làm việc à? "
Tiểu Viên nói nghẹn ngào: "Có ấy chứ, hức, nhưng mà em vẫn thật khổ sở mà, em cần an ủi.
"
Lông mi của cô tựa như treo lên giọt lệ, khiến đôi mắt của cô bật lên vẻ long lanh nước, yếu đuối đáng thương mà nhìn vào Vĩ Trang, nhìn đến mức lòng Vĩ Trang cũng mềm hết ra, đã ôm chặt cô: "Muốn an ủi gì, em nói đi."
Tiểu Viên bắt đầu cắn chỗ cổ áo của cô ấy: "Em, muốn chị.
"
Mãi một hồi lâu sau Vĩ Trang mới ý thức được hình như mình trúng kế rồi, đã bị diễn xuất đáng thương tội nghiệp của cô lừa cho.
Thế nhưng, dường như cô ấy cũng không từ chối được sự gần gũi của Tiểu Viên.
Tới cuối cùng rồi, cô ấy lại trở nên co rúm, làn sóng dịu dàng ấm áp thật lớn đã vây quanh cô ấy.
Cô ấy gần như ngạt thở, âm thanh cũng tắc nghẹn cả rồi.
Qua tới sau, hai người dính ở trên giường, nói lời tâm sự.
"Thật sự không sao chứ? Cũng không để ý một chút nào cả?" Vĩ Trang hỏi cô.
"Không sao," Tiểu Viên cười rồi nói, đôi mắt cong cong: "Em biết chả dễ dàng như vậy, nếu em thực sự lấy được thì kia mới là người người oán trách, bị người ghen ghét đấy."
"Nói thêm nữa, tùy mấy người trên mạng bọn họ đi mà thảo luận đi, em không để bụng." Cô cười, thoáng hôn mặt Vĩ Trang.
"Ừ." Vĩ Trang xoa xoa tóc của cô, vài phần tán thưởng lộ ra trong mắt, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống: "Thế Nguyễn Thanh thật sự mặc kệ ngôn luận trên mạng luôn?"
"Phì, lấy bất biến ứng vạn biến (tùy cơ ứng biến) thì được rồi, vả lại, em cũng đã lên xếp hạng tìm kiếm luôn."
Tiểu Viên cười: "Này thì đã đủ đoạt sự nổi bật của người khác rồi."
Lúc này Vĩ Trang mới thôi, bỗng nhiên cô ấy nhớ tới đến chuyện khác, bèn hỏi cô: "Đúng rồi, em còn chưa nói tôi hay, em có vừa lòng với căn hộ tôi chọn cho em hay không."
Căn hộ mà Vĩ Trang chọn cho cô ở ngay Quân Duyệt uyển, có hai kiểu.
Một cái là cùng tòa nhà với Vĩ Trang, ở tầng 25, diện tích thì giống y với tầng 33, ước chừng có hơn 210 mét vuông.
Mặt cái khác ở tòa nhà sát bên, diện tích có lẽ một chút, tầm đâu khoảng 140.
"Nơi này đắt quá rồi......."
Tuy rằng mấy năm nay cô kiếm được không tính là ít, thế nhưng muốn mua đứt toàn bộ một lần thì vẫn là có hơi trầy trật.
Tiểu Viên vẫn luôn trốn tránh đề tài này, nhưng lần này thì đành phải nói ra lời thật rồi.
"Thẻ em cho tôi đủ dùng rồi." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.
"Sao có thể......." Tiểu Viên vội vàng nói, tấm thẻ cô đưa Vĩ Trang kia chỉ có hai phần ba tài sản của cô, một phần ba còn lại thì cô để ở chỗ anh trai, để anh ấy đầu tư giúp cô.
Cho nên tiền trong thẻ là còn lâu mới đủ: "Đã nói em muốn tự mình mua mà, chị đừng có trả tiền thay em! "
"Đây là bất động sản thuộc danh nghĩa Đồng Hoa, làm quan hệ nội bộ cho em thì cũng là có thể được," Vĩ Trang liếc cô một cái: "Nếu em không nói với tôi là thích nào căn nào, thì tôi đều ký cả hai căn cho em đấy.
"A!" Tiểu Viên gấp đến độ đến bụm lại môi người kia: "Vậy em muốn căn nhỏ kia là được rồi, cái nhỏ cái nhỏ! "
Vĩ Trang kéo tay cô ra: "Tôi hơi nghiêng về phía căn lớn kia."
Tiểu Viên lại đến bụm môi người kia lần nữa: "Cái nhỏ thì đủ ở rồi."
Vĩ Trang lại kéo tay cô ra lần nữa: "Cái lớn cùng tòa nhà với tôi, cách chỗ tôi tương đối gần.
Mấy tầng chỗ tôi ở là đã tách biệt với thang máy của các tầng khác, hoàn toàn không đụng mặt phải những người khác, em không cần lo lắng điểm này."
Quân Duyệt uyển đều là mỗi thang máy một căn hộ, có điều, bắt đầu từ tầng 33 mà Vĩ Trang ở thì vẫn là lối vào thang máy riêng dành cho cá nhân.
Tầng 33 cùng với tầng 34, còn tầng 35 tách ra, so với các chủ hộ khác tầng của tòa nhà này thì còn được thêm một biện pháp an toàn.
Vườn hoa độc lập, mỗi tòa nhà một kiểu khác nhau, khoảng cách ngăn giữa ngang ngửa đến mức xa, đều cần phải gọi quản gia lái xe tới.
"Nhưng mà thật sự lớn quá rồi, em cũng không ở được căn hộ lớn như vậy, lại cho em giá nội bộ như vậy, em cũng....."
Cô còn chưa nói xong, thì đã bị Vĩ Trang bịt kín môi, rồi đè cô xuống dưới.
Tiểu Viên "ưm ưm" mà không nói được thành lời, khó khăn lắm mới có được khoảng trống, thở d ốc mà nói: "Vậy là không được, nói xong xuôi rằng em muốn tự mình mua......"
"Hướng tiểu miêu!" Vĩ Trang nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm cô, khẽ nheo mắt: "Tôi cũng đáp ứng điều kiện của em rồi, có phải em nên nhận lời tôi hay không?"
Thông thường, khi Vĩ Trang bắt đầu gọi cô là "Hướng tiểu miêu", liền đã có nghĩa là cô "nguy hiểm rồi"!
Tiểu Viên vẫn nén nhịn nhịp tim vang thình thịch loạn xạ, ra vẻ nghiêm túc: "Nhưng thật sự em không cần căn hộ lớn như vậy.
Em lại không giống người nào đó, một người mà ở ba tầng, chỗ khác (không sử dụng) còn nhiều như vậy......!ưm, ư ư......."
Cô trốn được mấy cái, thì hết né tránh được, đôi tay liền đã bị kiềm giữ rồi.
Người cô giãy giụa, rồi lại bị sự dịu dàng của người phụ nữ kia giam cầm lấy.
Động tác của người kia không cho phép ngăn trở, lại hết sức kiên nhẫn cùng dịu dàng.
Tiểu Viên bị người kia âu yếm m ơn trớn lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng tinh tế, nhưng người kia chỉ là không cho cô.
"Ư, Trang......." Tiểu Viên bám vào cánh tay của người kia, ánh sáng con ngươi mang vẻ ướt át, khẩn cầu.
Hơi thở của Vĩ Trang kề vào mang tai của cô: "Em biết em nên nói gì mà.
"
Tiểu Viên đã giận mà nhìn người kia một cái, cắn vào môi, chính là không muốn nói.
Độ cong nơi môi của người phụ nữ kia nhấc lên, động tác càng thêm ung dung thủng thỉnh, trêu ghẹo đến mức Tiểu Viên suýt nữa thì muốn quỵ.
Thậm chí cô còn chủ động đến cạ người kia, dùng âm thanh mềm nhũn để khêu gợi người kia.
Bởi vì kiềm chế mà đôi mắt Vĩ Trang cũng càng thêm đen bóng, sâu sắc, cũng càng thêm nguy hiểm hơn.
Giống như là đá ngầm phía dưới mặt hồ, chỉ một tầng băng hơi mỏng kết lên.
Chỉ cần nhẹ nhàng một chút thì liền tan rã ra, rồi hóa thành ngọn lửa, cháy sém trọn trái tim của Tiểu Viên.
"Hướng tiểu miêu, đồng ý với tôi," Môi của người kia lầm nhầm, mang theo sự