Chương 3.
Hôm nay nữ chính đau đầu / Bạn gái của đạo diễn bao cỏ Vĩ Gia Bảo.
Máy quay phim lặng lẽ không một tiếng động dừng di chuyển.
Địa điểm vẫn ở phòng ăn như cũ.
"Chị ơi, em đã bảo phòng bếp làm Soufflé (*) cho chị." Trâu Nhất Nhụy mỉm cười, nói giọng điệu thân thiết: "A, chị chưa từng ăn món bánh ngọt này phải không?"
(*)Soufflé : hay còn gọi là trứng rán phồng, là một loại bánh làm từ trứng kết hợp với rất nhiều gia vị và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món ngọt.
(theo Wikipedia)
Lần quay này cô ta đã cẩn thận, không có dùng tiếng phổ thông với kiểu giọng Đài Loan (uốn éo) như bình thường mà nói lời thoại.
Phát âm chậm rãi, nghe như đang đi trên bông mềm mại, không có bất kì sức công kích nào.
"Chưa từng ăn." Hướng Tiểu Viên nhàn nhạt mà nói, cũng không nhìn cô ta.
Cô chậm rãi cắt bò bít tết, từ tốn nhai.
"Vậy đợi lát nữa chị phải ăn nhiều một chút.
Ăn ngon lắm, trước kia em thích ăn nhất đó." Âm điệu của Trâu Nhất Nhụy có hơi nâng lên, nhấn mạnh ở chữ "nhất" một chút.
Hướng Tiểu Viên chẳng đáp lại, vẫn rũ mắt như cũ không nhìn đến Trâu Nhất Nhụy.
Dao nĩa của cô ở giữa dĩa sứ khẽ phát ra tiếng cạch một cái.
Sự bất an trong lòng Trâu Nhất Nhụy càng ngày càng đậm.
Kịch bản này có rất nhiều đối thoại, động tác của nhân vật đều phải dựa vào chính diễn xuất của cá nhân diễn viên thể hiện ra.
Cô ta vừa nhớ lời thoại, vừa còn phải tiếp đối phương diễn.
Trong lý giải của cô ta, khi cô em nói xong câu thoại thứ hai, cô chị hẳn là sẽ ngước mắt nhìn cô em một chút.
Vào lúc này cô ta sẽ liền cười ngọt ngào với cô (cô chị), máy quay phim nhất định sẽ tiến hành quay cận cảnh tập trung vào khuôn mặt cô ta.
Diễn như vậy tính ra có lợi với bản thân cô ta, là cô em đang thân cận với cô chị, mà cô chị lại không cảm kích.
Nhưng Hướng Tiểu Viên xử sự rất lạnh nhạt, chẳng hề nhìn đến cô ta, không tiếp chiêu.
"Đạo diễn, dừng một chút, em cảm thấy lúc này người chị nên nhìn em một chút, giữa tụi em nên có sự giao lưu qua ánh mắt." Trâu Nhất Nhụy giơ tay, nói về hướng màn hình theo dõi bên kia: "Cách diễn hiện tại của chị Tiểu Viên khiến em không có cách nào tiếp nhận được......"
Vĩ Gia Bảo nghĩ ngợi, gật đầu nói: "Cũng đúng, Tiểu Viên cô cứ diễn như thế, lại lần nữa."
Quả nhiên có ô dù là giải quyết được hết.
Thái Quyển bĩu môi, rất muốn trợn mắt xem thường.
Đây là lần thứ hai nữ chính kêu ngừng.
Lần đầu rõ ràng là chính cô ta quên mất lời thoại, lại nói là bị mồ hôi của cô ta lăn xuống tới ảnh hưởng.
Hiện tại lại nói cách diễn của Tiểu Viên khiến cô ta không có cách nào tiếp nhận được......
Thật sự làm như phim trường là của cô ta hay gì?
Còn tí tố chất nào của diễn viên chuyên nghiệp hay không?
Thái Quyển cảm xúc nặng nề, nhìn lướt qua chung quanh, tất cả mọi người đều đã tập mãi thành thói quen.
Anh ấy thở dài một hơi trong lòng, tư bản thật là vạn ác lại vạn năng (xấu xa nhưng cái gì cũng có thể).
Anh ấy chăm chú nhìn Tiểu Viên, cô vẫn rũ mắt, không có vẻ mặt gì.
Rất tốt, vẫn ở trong cảm xúc như cũ, không có bị ảnh hưởng.
Bà cô tổ ơi, nhịn xuống nha, nhịn xuống ~ Đừng kháng nghị, thế này đối với em mà nói chẳng hề khó khăn mà.
Giữ hình tượng nhân vật, nhịn một chút.
Lại quay lần nữa.
Trâu Nhất Nhụy đang nói lời thoại.
Không biết có phải Thái Quyển bị ảo giác hay không, cảm thấy giọng cô ta lần này càng the thé, tươi cười càng khoa trương, trông thấy rõ hơi giả tạo.
"Trước đây em thích ăn nhất đó! Muốn để chị cũng nếm thử xem."
Tiểu Viên nghe đến đây, cơ mặt bên má trái của cô khẽ run khó phát hiện ra, dao nĩa hạ xuống trên dĩa một tiếng vang rồi dừng lại.
Đồng thời lúc này, mí mắt của cô vừa nhấc lên, tĩnh lặng mà nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
Trâu Nhất Nhụy vốn dĩ đã chuẩn bị tươi cười thật đẹp đột ngột khựng lại.
Hướng Tiểu Viên liếc nhìn cô ta không chút ấm áp, cực kỳ thờ ơ, nhưng nơi vai bằng mắt thường có thể thấy được hơi hơi nâng lên, là tư thế đề phòng.
Ui, muốn thể hiện thân thiết mà không được.
Xấu hổ quá đi.
"Cut, tốt! Tốt lắm!" Vĩ Gia Bảo hô một tiếng, khen ngợi: "Tiểu Nhụy, so ra xử lý như vậy quả nhiên là tốt hơn, em cừ lắm!"
Trần Vân Tú ở bên cạnh cũng gật đầu, trên màn ảnh đã quay được dáng vẻ Trâu Nhất Nhụy vừa rồi muốn cười rộ lên lại đột nhiên cứng đờ, biểu hiện ra vô cùng phù hợp tâm tình của cô em lúc này.
"Lại quay lần nữa?"
Trần Vân Tú gật gật đầu.
Vĩ Gia Bảo hưng phấn xoa xoa tay, việc quay phim thuận lợi hơn so với lần trước làm anh ta cũng vui vẻ: "Tôi cảm thấy có phải nên cho Tiểu Nhụy thêm một cảnh quay cận cảnh khuôn mặt hay không."
Trần Vân Tú uyển chuyển nói: "Vừa rồi máy quay lướt qua rồi, biểu hiện của Tiểu Viên và cô Trâu rất tốt, hơn nữa lúc sau còn có nội dung khác." Ngụ ý là không cần sốt ruột.
"Ờ......!Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy." Vĩ Gia Bảo cũng không quá kiên trì.
"Đạo diễn Vĩ vào trạng thái rồi đó!" Trần Vân Tú tâng bốc nói.
"Hahaha.
Phải, ôi ông đừng chỉ nói tôi, cái cô Hướng Tiểu Viên mà ông tìm quả thật rất tốt, rất ăn ảnh!"
Trâu Nhất Nhụy có thể cảm nhận được không khí ở hiện trường thoải mái vui vẻ, hơn nữa có loại cảm giác hưng phấn, nhưng lòng cô ta lại có nỗi buồn bực nói không nên lời.
Ngay từ khi diễn cùng Hướng Tiểu Viên, toàn bộ quá trình cô ta đều bị đè ép, cảm giác thật khó chịu.
Cô ta nhìn chằm chằm hướng màn hình theo dõi bên kia, Vĩ Gia Bảo cùng phó đạo diễn Trần đang nói chuyện hăng say, căn bản không thèm để ý cô ta, cô ta lại càng bực bội.
"Đạo diễn, em yêu cầu nghỉ ngơi một chút, em thấy hơi không thoải mái." Cô ta mở miệng nói.
Thông thường, sự "không thoải mái" đơn giản của diễn viên nữ ở phim trường thôi đã gồm vài loại, nói như vậy đạo diễn cũng đều hiểu được.
"À, được, vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút." Vĩ Gia Bảo không quá xem trọng mà xua tay.
Sau khi nói xong anh ta tiếp tục nói chuyện cùng Trần Vân Tú, chẳng để ý tới mấy cái nháy mắt lia lịa ra hiệu của Trâu Nhất Nhụy.
Cô ta căm phẫn đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn.
Trợ lý của cô ta cũng gấp gáp đi theo.
Vĩ Gia Bảo vẫn không chú ý, sự chú ý của hắn nằm ở Tiểu Viên bên kia: "À, lão Trần, ông có để ý không.
Từ lúc vừa mới bắt đầu quay, cô Hướng Tiểu Viên này liền không rời khỏi chỗ ngồi, không nói chuyện, cũng không có thể hiện nét mặt nào, rất thú vị."
"Ồ, cô ấy đây là đang nhập vào vai diễn, tránh cho cảm xúc bản thân gián đoạn......"
"À à.
Cũng đúng, haha, thật ra dáng, cô ấy tốt nghiệp trường nào?"
"Hình như là Hoa hí."
"Cũng dữ dằn đấy......"
......
Trâu Nhất Nhụy cũng không có đi nhà vệ sinh, mà là đi đến phòng nghỉ của cô ta, trợ lý tiến vào theo.
Cô ta xoay mấy vòng ở trong phòng, quay đầu hỏi trợ lý một câu: "Cô cảm thấy cô ta xinh đẹp hay là tôi xinh đẹp?"
Trợ lý không rõ lắm, hơi mù mờ chớp chớp mắt: "Đương nhiên là chị xinh đẹp rồi, xinh đẹp hơn nhiều so với cô ta!"
Phiền muộn trong lòng Trâu Nhất Nhụy giảm bớt mấy phần: "Vậy cô cảm thấy cô ta diễn thế nào?"
Trợ lý quan sát vẻ mặt của cô ta: "Cũng...!cũng được đi?"
Trâu Nhất Nhụy lại hỏi: "So với tôi thì như thế nào?"
"Đều......" Trợ lý kịp thời sửa miệng: "Chị mới là nữ chính nha, cô ta bất quá chỉ là vai phụ.
Hơn nữa nhân vật của chúng ta dễ chịu hơn, không âm u nặng nề, thâm thù hận sâu như nhân vật kia......"
"Chị không cần lo lắng đâu.
Dù cho cô ta có diễn tốt đến đâu chúng ta cũng có thể để đạo diễn Vĩ cắt cảnh của cô ta......"
Việc quay phim vẫn tiếp tục.
"Chị ơi mau ăn đi, souffle