Chương 4.
Đè bẹp.
"Cảnh hai, khung hình hai, lần thứ mười chín!"
"Cô muốn biết cuộc sống trước kia của tôi ư?" Thu âm trực tiếp tại hiện trường, tiếng nói của Hướng Tiểu Viên trong trẻo rõ ràng, không lớn nhưng đủ sức xuyên thấu, nghe đặc biệt thoải mái.
Giọng của cô lãnh đạm, khẽ cười không phát ra tiếng, khóe miệng chỉ nhếch nhẹ: "Vậy cô biết trước kia tôi ở nơi nào không?" Đôi mắt nhìn thẳng vào Trâu Nhất Nhụy ở phía đối diện.
Cũng không biết bị làm sao, Trâu Nhất Nhụy vừa bị cô nhìn như vậy liền co rúm lại mà không nhận ra: "Ở, ở nơi nào?"
"Tôi từng ở qua mấy cái viện mồ côi," Ánh mắt Hướng Tiểu Viên lặng đi một chút, dường như vô số hồi ức trước kia đang xẹt qua trước mắt.
Rồi đôi mắt cô chuyển trở lại, tựa như chớp mắt ngăn trở dòng chảy hồi ức quay về, tầm mắt đảo một vòng trong phòng: "Chỗ đó có thể nói là hoàn toàn không giống nơi này."
Cô lại mím môi, nghiêng người tới trước một chút, nửa khiêu khích nửa xúi giục: "Cô thật sự muốn biết sao?"
Trâu Nhất Nhụy nuốt ực nước miếng: "Chị, chị nói thử xem."
Hướng Tiểu Viên ngồi thẳng lại, đôi mắt nhìn vào cô ta.
Cô cầm lấy ấm trà trong tầm tay, rót ra tách, tiếng nước vang lên róc rách.
Đây là một bộ ấm cùng tách trắng kiểu Anh, động tác của cô tùy tiện, không giống như cô chủ lớn sống trong nhung lụa.
Cô vốn dĩ chẳng được giáo dục bao nhiêu, cuộc sống cũng không được tinh tế.
Cái tách đặt xuống phát ra tiếng vang, khiến ấm trà và cái bàn rung rinh.
Mọi người trên phim trường dù trong hay ngoài cảnh quay đều chú ý dõi theo cô, ngừng ăn uống.
Cô uống một hớp, chép miệng vô vị, cười lạnh một tiếng, thả tách trà xuống, cái bàn lại rung rung lần nữa.
Trâu Nhất Nhụy từ kinh ngạc đến bất an, đối phương quá tự nhiên, một chút dấu vết diễn cũng không có.
Phảng phất như Hướng Tiểu Viên chính là người như vậy, thói quen sinh hoạt vô cùng chân thật.
Cô gái này......!hoàn toàn đem chính mình biến thành cô chị trong kịch bản rồi......
"Dạng con nít nào mới vô viện mồ côi hử, đa số toàn những đứa không khỏe mạnh, mắc hội chứng down, à, " Hướng Tiểu Viên đột nhiên trợn mắt trắng dã, le lưỡi chảy nước miếng, "con nít bại liệt, thiểu năng trí tuệ, thường xuyên sẽ cười quái dị vô duyên vô cớ......" Cô nhìn Trâu Nhất Nhụy, khô khốc mà phát ra vài tiếng cười quỷ dị.
"Còn có tàn tật, toàn mấy đứa không khỏe mạnh, con trai con gái đều có.
Cả loại khỏe mạnh, đi lạc không ai nhận lãnh như tôi!" Giọng của cô điềm nhiên như không, khóe miệng càng vểnh cao.
"Mỗi một viện mồ côi đều na ná như nhau, cũng có bao nhiêu đó người như vậy, tôi ở trong một phòng có hơn hai mươi đứa, bình thường chỉ có hai bà cô trông coi.
Ban ngày cửa luôn khóa chặt, bọn tôi chỉ có thể ở trong phòng, chẳng thấy ánh mặt trời.
Tôi nhàm chán cực kỳ, muốn được ra ngoài, thế là tôi liền la to Cô ơi, dì ơi, con muốn ra ngoài chơi!
"Chẳng có một ai, nhìn ra ngoài cửa toàn một màu đen thăm thẳm, chỉ có tiếng vang của tôi vọng lại......"
"Mấy đứa bại não đang cười, còn có đứa khóc, lại có đứa ị phân xì nước tiểu, không ai xử lý, thối muốn chết!" Cô nhăn mũi chán ghét, nhìn chằm chằm cô ta một cách tăm tối: "Tôi lại kêu......!dì ơi, cô ơi, mau tới đây đi ạ...... Không có người tới, mà cái hành lang kia, mãi đen thăm thẳm......"
Giọng của cô càng lúc càng phai nhạt, tới ba chữ sau cùng đen thăm thẳm đã không còn nghe thấy được nữa.
Trước mắt Trâu Nhất Nhụy bỗng hiện lên một hình ảnh: Hành lang đen thui đến mức không nhìn rõ điểm cuối, có một đôi tay nhỏ níu lấy cửa chống trộm, kêu lớn tiếng cũng không ai nghe thấy.
Trong phòng còn văng vẳng tiếng người cười cùng kẻ khóc, mũi phảng phất còn có thể ngửi được mùi thối đến nôn mửa, nếu phải sống trong hoàn cảnh như vậy......
Loại cảm giác bất lực, bị cô lập này ập vào mặt làm Trâu Nhất Nhụy đang ngồi đối diện cô trợn mắt há mồm, cảm thấy toàn thân nổi da gà như muốn nổ tung đến nơi, cứ ngơ ngác mà nhìn đối phương, miệng khẽ há, trong đầu trống rỗng trắng xóa.
Nhìn trên màn hình theo dõi, đây là một cảnh quay gần cộng với miêu tả chi tiết toàn bộ khuôn mặt.
Hướng Tiểu Viên cong khóe miệng lên như cười, nhưng nét mặt lại đông cứng, trong mắt không có chút ý cười nào, tản mát tương phản, chẳng có tiêu điểm.
Thật rõ ràng, cô đã chìm trong ký ức rồi.
Hướng Tiểu Viên lớn lên có lông mày đặc biệt đẹp, vừa đen mịn lại mảnh khảnh, xương cung mày cao, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.
Nếu vui sướng, thì đó chính là nụ cười tỏa sáng muôn phương nhất; Nếu đau buồn, nơi kia sẽ có thể làm người ta đồng cảm tức thì.
Lúc này cô tựa như đang cười nhưng lại chẳng cười, tựa khóc lại chẳng khóc, chậm rãi cúi lại gần: "Cô còn muốn tiếp tục nghe sao? Được nha, em, gái......"
Trâu Nhất Nhụy cảm thấy tóc gáy cô ta dựng hết lên rồi, toàn thân tê dại, ngồi không yên, hoảng loạn mà đáp lại: "À, à......" Cô ta hốt hoảng tháo chạy.
Ánh mắt Hướng Tiểu Viên chằm chằm nhìn theo, ý cười nơi khóe miệng dần dần vụt tắt, biến mất, trở nên thâm trầm như ánh mắt của cô.
Một lần nữa cô rót tách trà, chậm rãi uống hết.
Đến đây, màn biểu diễn hoàn thành, khép lại một cách hoàn mỹ.
Diễn xuất có khi thật huyền bí diệu kì, là chuyện mỗi người một ý, nhưng có khi, đổi ngược lại, biểu diễn tốt là vừa xem hiểu ngay.
"Chậc." Thái Quyển cười trộm, à há, dọa đến nữ chính chạy mất!
Vĩ Gia Bảo xem đến sửng sốt, mãi tới sau khi Trần Vân Tú hô: "cut, tốt lắm", anh ta mới có phản ứng lại, cũng hô to một chữ, "hay!" đi đầu vỗ tay.
Nhân viên công tác của đoàn phim cũng mới phản ứng lại, vỗ tay theo đạo diễn, còn có người hoan hô, có người suýt chút nữa là rơi nước mắt, cuối cùng cũng hoàn thành một cảnh quay.
Thật không dễ dàng mà, rốt cuộc cũng có một cảnh chỉ một khung hình là quay xong.
Lần biểu diễn này hoàn toàn là kiểu đè bẹp, bỏ xa nữ chính mấy con phố.
Trâu Nhất Nhụy nghe người chung quanh ca tụng và khen ngợi Hướng Tiểu Viên, tươi cười vô cùng mất tự nhiên.
Đương sự là người rõ ràng nhất rằng đã bị cô hoàn toàn đè bẹp triệt để đến cỡ nào.
Phản ứng của cô ta hoàn toàn sai lầm rối loạn, là dưới áp lực nặng nề của đối phương mà phát ra.
Cô ta phát hiện Hướng Tiểu Viên thoát vai thật nhanh, đạo diễn vừa kêu cut cô liền đứng dậy, hơi cúi mình với những nhân viên đang vỗ tay chung quanh, nói cảm ơn, thoải mái phóng khoáng, xem ra còn thẳng thắn đến cây ngay chẳng sợ chết đứng?
Cô ta nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của Vĩ Gia Bảo nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Viên, nhìn đến Trần Vân Tú lộ ra một chút tươi cười hiếm thấy.
Cô ta không ngốc, chỉ một đoạn vừa nãy kia nếu lên phim, người xem chắc chắn sẽ đồng tình với nhân vật cô chị này, khiến cho nhân vật nữ chính của cô ta càng ngày càng bạch liên hoa (ngây thơ vô số tội).
Giờ đây cô ta cảm thấy nhân vật nữ phụ này có không gian biểu diễn lớn hơn so với nữ chính!
Hướng Tiểu Viên uống xong tách trà kia, đứng lên, cảm ơn nhóm người xem, nhiệm vụ quay phim của cô hôm nay đã hoàn thành, xoay người rời khỏi, Thái Quyển đuổi kịp cô: "Ha ha! Quá cừ rồi, bé Viên ơi em diễn tốt quá đi!"
"À."
Tiểu Viên đáp vài tiếng.
Vừa đi khỏi đám người, cô ngay lập tức chạy vù đi.
"Ủa?" Thái Quyển nghi hoặc mà phát ra tiếng, nhìn đến phương hướng mà cô chạy tới, lập tức rõ ràng.
Nhà vệ sinh công cộng dựng tạm bên ngoài biệt thự, chia ra nam nữ.
Tiểu Viên nhanh chóng giải quyết nhu cầu cá nhân, chỗ miệng vòi chảy ra nước trong trẻo mát mẻ, cô rửa rửa tay, cúi đầu vỗ nước vào mặt mấy cái, lau qua loa.
Thoải mái hơn rồi.
"Nghẹn chết em rồi." Cô nói, vung vẩy tay, bọt nước bắn tung tóe.
Trên người đang mặc trang phục diễn, không thể chùi tay vào.
Cô lại vung vẩy phất tay, động tác nhẹ nhõm vui sướng.
"Đây."
Thái Quyển móc ra khăn giấy từ trong túi.
Tiểu Viên từ chối: "Không cần đâu, xíu nữa là khô rồi."
Thái Quyển không vui: "Lau mặt đi, chú ý hình tượng một chút." Anh ấy dứt khoát tự mình cầm khăn giấy lau cho cô.
Tiểu Viên càng tươi cười: "Anh còn chưa khen em diễn tốt đâu đó!"
"Anh vừa rồi có nói! Em