Tối hôm qua Hướng Tiểu Viên không ngủ đủ.
Hôm sau, sau khi quay xong những cảnh ngắn lướt qua, cô liền tìm chỗ nghỉ ngơi.
Chiều dài tóc thật của cô không đủ, trong lúc diễn phải đeo tóc giả, dài đến ngang eo, vừa đen lại thẳng, ở giữa chừa một lọn tóc nhỏ thắt bím, đuôi bím tóc buộc một chiếc lục lạc vàng kim nho nhỏ.
Người mặc váy đỏ, cổ tay áo cùng làn váy có thêu thùa, chất liệu cũng không tệ, rất thông thoáng.
Cô đeo kính râm, tìm ghế tựa ngả lưng.
Thái Quyển ngồi xuống bên cạnh cô, dùng khuỷu tay huých cô một cái: "Fan của Trâu Nhất Nhụy và Phương Hạo tới thăm đoàn phim kìa."
"À, em biết rồi." Tiểu Viên hơi dẩu môi.
Đoàn phim có vài yêu cầu đối với fan thăm đoàn phim: số người không thể quá nhiều; phải biết quy củ, không được ồn ào quá mức; chụp tấm ảnh cũng phải được sự đồng ý của đoàn đội nghệ sĩ và nhân viên công tác đoàn phim.
"Dù sao em cũng không có khả năng có fan tới thăm mà, đối lập quá thê thảm, em qua đó làm gì?"
Thái Quyển lặng lẽ mách nước cho cô: "Chẳng phải gần đây quan hệ giữa em và hai người bọn họ cũng khá tốt sao, qua đó tùy tiện tìm cái đề tài nói chuyện phiếm với bọn họ, cũng chào hỏi một chút với fan của bọn họ."
Con người Phương Hạo không tồi, phỏng chừng cũng sẽ giới thiệu cô với fan cậu ấy.
Nếu là Trâu Nhất Nhụy, hên xui, phải coi tâm tình vị đại tiểu thư này.
Suy bụng ta ra bụng người, Tiểu Viên gần đây giúp bọn họ không ít, giúp chuyện nhỏ như vậy cũng không tổn hại gì, còn có thể ở trước mặt fan bày ra một chút bầu không khí hài hòa của cốt truyện.
Ai mà không thích nhân duyên thần tượng nhà mình tốt chứ?
Tiểu Viên hơi bĩu môi, thế này cũng quá cố tình rồi đi.
Thái Quyển: "Em lại nữa rồi, đây là cơ hội tốt, đừng làm giá."
Tiểu Viên: "Nhưng các fan nữ của Phương Hạo khá điên cuồng đấy, nếu như bị mấy cô đó cho rằng em muốn dựa hơi, ôm đùi anh giai nhà họ, chắc còn không xé em à?"
Thái Quyển than một tiếng, cái này có khả năng.
Tiểu Viên: "Ngược lại Trâu Nhất Nhụy càng có khả năng biểu hiện quan hệ tốt với em ở trước mặt fan của cô ấy.
Vốn dĩ đồn đại cô ấy vẫn luôn có quan hệ không tốt với các diễn viên nữ, vừa lúc mượn em tới làm sáng tỏ."
Thái Quyển: "Vậy em qua đó tìm cô ấy đi?"
Tiểu Viên: "Nhưng em không muốn, em mới lười đến lấy lòng cô ấy."
Thái Quyển khó hiểu: "Anh còn tưởng là em đã thay đổi cách nhìn với cô ấy rồi? Muốn làm bạn với cô ấy."
Tiểu Viên trầm tư: "Đúng vậy, kỳ thật con người cô ấy không đáng ghét, kết bạn cũng không phải là không thể.
Bất quá càng bởi vì vậy, thì em càng muốn thuần túy một chút."
Thái Quyển: "......"
Anh ấy đỡ trán: "Tình chị em plastic là được rồi, không cần quá để tâm.
Lần này hợp tác xong về sau có thể gặp mặt hay không còn chưa biết đâu."
Tiểu Viên thoáng nhìn chằm chằm anh ấy qua kính râm.
Thái Quyển nhìn cô: "Nói không chừng người ta căn bản không muốn kết bạn với em."
Tiểu Viên ngồi dậy, nhấc chân khẽ giẫm anh ấy một chút: "Em chính là không muốn đi đấy, anh không cần dùng cách khích tướng."
Thái Quyển giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: "Được được được.
Không đi thì không đi."
"Vốn dĩ đã không có chủ đề để nói, còn gượng gạo kiếm chuyện, em ghét nhất là vẽ chuyện không cần thiết." Tiểu Viên hơi bĩu môi.
"Vậy em thích cái gì?" Thái Quyển hơi không vui, dỗi với cô.
"Nếu hai người không có chủ đề để nói, lẳng lặng ở cùng nhau cũng rất tốt." Tiểu Viên bưng má.
"À?" Thái Quyển liếc xéo cô: "Em cùng ai lẳng lặng ở cùng nhau đấy?"
Tiểu Viên không trả lời câu hỏi này, cúi đầu lướt di động, trả lời mấy tin nhắn WeChat, sau đó thở dài: "Thi Hải không có ở đây.
Vốn dĩ em muốn đi tìm anh ấy, để anh ấy giảng giải cốt truyện với em."
Thái Quyển: "Anh ta đi đâu?"
"Anh ấy đã lâu không gặp bạn gái, nhớ cô ấy." Tiểu Viên giơ di động lên nhìn rồi đọc: "Còn nói tiểu biệt thắng tân hôn (*), kêu em đừng quấy rầy anh ấy."
(*) gặp lại sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn mới cưới.
Thái Quyển cười, "Vậy em thật sự không thể quấy rầy anh ta nha!"
"Tiểu biệt thắng tân hôn?" Tiểu Viên đọc lại mấy chữ này một chút: "Đó là cảm giác gì?"
"Chính là phiên bản sắc tình của câu một ngày không gặp như cách ba thu." Thái Quyển thốt ra lời kinh người.
Vẻ mặt Tiểu Viên thắc mắc.
"À, tối hôm qua gặp Vĩ Trang, hai người đã làm gì?" Thái Quyển lại tới nhiều chuyện.
"Dùng bữa á." Tiểu Viên nói.
"Chỉ dùng bữa sao?"
"Đúng rồi."
"Ăn ngon không?"
"Rất tốt." Khóe môi Tiểu Viên cong lên lúc nào không hay.
Khi còn nhỏ, thường không có ai nấu cho cô ăn, ăn không ngon, ăn không no.
Trừ Hướng Chi Thạch, Vĩ Trang là người đầu tiên chỉ cô cách ăn như thế nào.
"Ăn có một bữa mà làm thế nào bông tai cũng rớt mất?" Thái Quyển vẫn hơi tiếc nuối, bông tai kia tuy rằng không phải quá quý trọng, chỉ là hiện tại trang sức ngọc lưu ly của CHANEL thập niên 50 quá khó tìm.
Tiểu Viên ngượng ngùng: "Ôi, em cũng không biết đã rớt ở đâu! Dù sao vốn dĩ chỉ còn một chiếc, đừng tiếc mà."
Thái Quyển liếc cô: "Lại nói, hình như em có ấn tượng rất tốt với cô ấy?"
Tiểu Viên không kiềm được gật đầu.
Thái Quyển lại hỏi: "Vậy ấn tượng của cô ấy với em thì sao?"
Tiểu Viên chần chừ: "Hẳn là cũng tốt chăng?"
Thái Quyển đột nhiên cười hì hì: "Vậy có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn hay không?"
Liên tưởng đến lời trước đó của anh ấy, Tiểu Viên rất không được tự nhiên: "Không có, tụi em không phải kiểu như vậy!"
"Vậy là kiểu nào? Nói xem Vĩ Trang là kiểu người gì?" Thật ra Thái Quyển đã muốn hỏi câu này từ rất lâu.
Tiểu Viên trong một lúc lại không đáp được.
Người phụ nữ kia rõ ràng biểu cảm nhạt nhẽo, cái gì cũng thờ ơ, nhưng chỉ đứng ở nơi đó thì liền có thể cảm giác được một trận sóng ngầm dao động trong không khí.
Bên ngoài đồn đãi đều nói cô ấy thần bí khó dò, thủ đoạn kinh doanh lão luyện.
Chỉ là với cô, tiếp xúc Vĩ Trang thần bí, thì cũng không thể nói là quá thần bí.
Cô ấy nói: "Ăn chỗ mắt với miệng ấy."
Cô ấy nói: "Có thể gọi đồ ăn cay, đầu bếp chỗ này có thể làm được."
Cô ấy nói: "Tỉnh rồi?" Có một loại ảo giác đây là người chị lớn dịu dàng.
"Như vậy đi, đêm mai gặp." Dường như biết cô đang tìm cớ thoái thác gặp mặt với cô ấy, cô ấy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Tiểu Viên cảm giác hình như bản thân mình có suy nghĩ gì ở trước mặt cô ấy đều giấu không được.
Thật ra cô cũng không biết, vì sao Vĩ Trang lại ký hợp đồng với cô.
Lúc ấy cô chỉ một lòng muốn có cơ hội được đến thử vai, đã xem nhẹ việc suy xét suy nghĩ của Vĩ Trang.
Cô nhớ tới một câu từ rất lâu trước đây, cô ấy nói: "Cô luôn xuất hiện gần bên tôi......"
Cho nên là bởi vì các cô gặp được nhau quá nhiều lần, bản thân cô đã gây chú ý với Vĩ Trang sao?
Vì vậy hết thảy đều là......ham muốn quấy phá sao?
Cô trước sau luôn gợi nên hứng thú của chị em nhà họ Vĩ, có phải cô nên tự cảm thấy thỏa mãn một phen không? Lúc này, trong lòng Tiểu Viên bỗng hiện lên một suy nghĩ, Vĩ Gia Bảo cô không chịu, nhưng nếu như là Vĩ Trang, thì cô có bằng lòng hay không?
Thái Quyển đợi mãi không thấy cô trả lời, trên mặt ngược lại có thể thấy được bằng mắt thường là đang đỏ lên.
Anh ấy cảm thấy buồn cười, đang muốn nhiều chuyện một chút, thì người phụ trách đã chạy tới: "Cô Hướng, sao cô còn ở đây, bé fan của cô chờ cô nãy giờ!"
Thái Quyển và Hướng Tiểu Viên không hẹn mà cùng đồng thời quay đầu lại: "Fan của ai cơ?"
Thật đúng là có fan của cô tới, bản thân Hướng Tiểu Viên cũng hết hồn luôn.
Trâu Nhất Nhụy và Phương Hạo mỗi người được một nhóm fan vây quanh, ký tên, chụp ảnh chung, nhận quà tặng, cảnh tượng hài hòa náo nhiệt.
Ở ngoài hai đám người nhộn nhịp này, có một cô gái nhỏ trẻ tuổi, đeo một chiếc kính mắt mèo gọng đen, nhỏ nhỏ xinh xinh, lẻ loi một mình đứng ở đó, đặc biệt nổi bật đập ngay vào mắt.
Trái tim Hướng Tiểu Viên thoáng nhảy bừng bừng hai cái, quả thật là fan của cô.
Cô vừa mới đi tới, khi cô gái nhỏ kia nhìn thấy cô, thì đôi mắt đều sáng rực, oa một tiếng.
Tiểu Viên khẽ chớp mắt: "Em là tới gặp......"
Chữ "tôi" còn chưa nói ra, cô gái nhỏ kia liền điên cuồng gật đầu: "Tiểu Viên Viên!"
Tiểu Viên ngừng lại: "?"
Cô bao lớn vậy, mà gọi tôi như thế?
"Oa!!! Chị thiệt cao, thiệt gầy, trời ạ! Chị thật xinh đẹp nha! Ngoài đời trông còn muốn xinh đẹp hơn trong ảnh trong phim nữa!!! Trời ơi Trời ơi!!! Em muốn chụp!"
Tiểu Viên còn chưa có phản ứng lại, đã bị chụp "tách tách" mấy tấm ảnh rồi.
Cô:???
"A, Tiểu Viên Viên, ngại quá, có phải em không thể chụp hay không?" Cô gái nhỏ sau khi hưng phấn qua đi lại có hơi thấp thỏm: "Vậy để em xóa là được......"
Cô gái nhỏ này quả thật là fan của cô, Tiểu Viên vểnh môi khẽ cười: "Không sao, để tôi nhìn thử, xem em chụp thế nào?"
Cô thò lại gần nhìn nhìn, tuy là chụp vội, lại chụp khá tốt.
Cô vừa lòng gật đầu, vậy thì không cần xóa.
Chỉ là không phát hiện, lúc cô thò lại gần xem di động, thì cô gái nhỏ này trợn to mắt, mặt đều đỏ bừng lên.
"Em tên là gì vậy?"
"Em, gọi em Đa Miêu Tương (thêm sốt mèo) là được."
"Đa Miêu Tương......!Cảm ơn em đã tới thăm đoàn phim, có phải em còn đang đi học hay không? Còn thừa dịp cuối tuần có lòng chạy tới đây?"
"......!A, em không phải là học sinh, em đã đi làm nhiều năm rồi!" Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng bừng: "Em rất thích xem phim, cũng rất thích phim của đạo diễn Hạ.
Từ lúc chị diễn 《 Tiểu Văn 》 em đã liền thích chị, với cả bộ phim 《 Lựa chọn 》 trước đây của chị, diễn quá hay luôn!"
Tiểu Viên cười rộ lên, được nhìn thấy, được thưởng thức, được yêu thích thật sự rất hạnh phúc.
Đa Miêu Tương có vẻ như bị cô cười đến mặt càng đỏ hơn, tiếp tục nói: "Em cũng đã xem bộ phim chiếu mạng 《 Tôi yêu em! 》 kia của chị, chị đẹp trai lắm."
Nụ cười của Tiểu Viên lập tức có chút miễn cưỡng: "......!phải, phải không?"
"Còn có bộ 《 Cương thi và đạo trưởng xinh đẹp 》 kia của chị, em cũng xem rồi, rất thú vị á!"
Tiểu Viên hơi mím môi, thực sự có chút ngượng ngùng, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ tên bộ phim này.
Đôi mắt Đa Miêu Tương lóe sáng: "Em có thể xin chữ ký của Tiểu Viên Viên chứ?"
Tiểu Viên cười: "Đương nhiên có thể." Cô tiếp nhận poster ký tên cho cô bé, xem ra cô bé hẳn là không biết cô còn từng diễn vai gấu bông.
Đa Miêu Tương đeo cái túi rất lớn, móc ra từ trong túi một con gấu bông Teddy màu nâu được bọc trong bao nylon trong suốt: "Còn có đây là quà cho chị.
Xin chị nhất định phải nhận lấy!"
Tiểu Viên: "......"
Sự trùng hợp này cũng quá khéo rồi nhỉ?
Trâu Nhất Nhụy ở bên kia bận bịu vô cùng, vội thoáng nhìn Hướng Tiểu Viên bên này một cái, trong lòng thầm chậc một tiếng.
Sao mà nhìn thấy có hơi đáng thương tội nghiệp thế?
Đa Miêu Tương muốn tới để được ký tên, được chụp ảnh chung, tặng được quà, là đã cảm thấy mỹ mãn, không muốn lại chiếm thời gian của cô.
Huống chi fan của các vai chính khác nhiều như vậy, Tiểu Viên chỉ có một mình cô ấy, cô ấy sợ Tiểu Viên quá khổ sở dưới sự đối lập này: "Tiểu Viên Viên, cố lên, em siêu cấp chờ mong!"
"Em chờ xem chị thuận lợi chiến thắng tất cả! Cố lên cố lên!!!"
Trong mắt cô bé đều là cô, là ánh mắt rất đắm đuối rất nhiệt tình.
Tiểu Viên cũng sửng sốt, cô gọi Đa Miêu Tương lại: "Không chụp ảnh chung với tôi sao?"
Khi Đa Miêu Tương mặt đỏ tới mang tai rời đi, Tiểu Viên đứng tại chỗ mỉm cười nhìn cô bé rời đi.
Trâu Nhất Nhụy lại tranh thủ quét mắt nhìn cô một cái.
Lúc còn đang do dự thì cô đã xoay người đi rồi, trên đường còn khẽ xoa đôi mắt.
Trong lòng Trâu Nhất Nhụy chẳng hiểu sao bỗng thấy buồn buồn.
Tiểu Viên vẫn luôn cầm con gấu bông kia không rời, sau khi tẩy trang cũng còn ôm theo, lại khoe với Thái Quyển rất lâu, cười toe toét không ngừng.
Thái Quyển tương đối có kinh nghiệm, trước tiên đã kiểm tra món đồ chơi, xác định không có vấn đề mới cho cô giữ lại, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy cũng vui vẻ thay cô.
Anh ấy lên mạng tra thử Đa Miêu Tương, kinh ngạc: "Ây da trời ơi, cô bé cũng siêu nổi nha, chuyên cắt nối biên tập video, số lượng fan trên Weibo còn nhiều gấp mấy lần em đó!"
Tiểu Viên: "......"
Thái Quyển cười ha ha, chẳng qua anh ấy tin tưởng sau khi bộ 《 Túy Tiêu Dao 》 này chiếu, fan của Tiểu Viên sẽ càng nhiều hơn.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là: "Tiểu Viên, em suy nghĩ cảnh diễn của mình thế nào rồi?"
Không nhắc còn đỡ, một khi nhắc tới nụ cười của Tiểu Viên liền sụp xuống, "Ôi."
Là không thể kéo dài nữa, tuần sau không được cũng phải đóng.
Thái Quyển biết cô cũng sốt ruột, anh ấy còn nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, đêm nay em phải đi gặp Vĩ Trang à? Đừng có quên đó."
Tiểu Viên: "......"
Ôi ôi.
Lúc chạng vạng, thành phố Tây chuyển mưa, càng lúc càng lớn, đến tối vẫn chưa dứt.
Đứng trên lầu cao nhìn ra xa, toàn bộ thế giới được bao phủ trong cơn mưa bụi lất phất.
Vĩ Trang mặc một bộ váy dài rộng rãi màu đen cắt may tinh xảo, một góc làn váy viền màu trắng, đèn trần khách sạn đang chiếu một quầng sáng ấm áp trên mái tóc đen của cô ấy.
Cô ấy đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn toàn cảnh mưa bụi.
Lúc nãy sau khi bàn xong công chuyện, có vị sếp tổng kia đã sắp xếp cuộc vui khác, mời những người có mặt đi vui vẻ một chút.
Vài vị đều là người thường