Thật lâu về sau, khi Hướng Tiểu Viên nhớ lại đêm nay, thì vô số lần cảm thấy lúc đó lá gan của cô thật sự quá to đi!
Mà lúc này cô cũng không biết, cô đơn giản chỉ là ngẫu hứng dâng trào, nhất thời xúc động.
Vĩ Trang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thật vi diệu.
Ít nhất có một khoảnh khắc là Tiểu Viên cảm thấy thật vi diệu, nhưng chẳng hiểu vì sao, gần như giây tiếp theo, sắc mặt Vĩ Trang liền trở nên sa sầm lạnh lùng.
Ngày thường nói chuyện với cô ấy cũng rất ôn hòa, cũng bởi vì cách biệt tuổi tác giữa các cô, khoảng cách địa vị cùng thành tựu xã hội mà cư xử khác biệt.
Cho dù cô ấy không thích cười, gần như không có dao động cảm xúc gì, dường như tất cả mọi chuyện đều không đáng để khơi dậy mừng giận buồn vui của cô ấy.
Nhưng lúc này, Tiểu Viên lại nhạy cảm nhận ra cô ấy tức giận rồi.
Dáng ngồi của cô ấy cũng không đổi, trong con ngươi dường như ẩn chứa băng vĩnh cửu cổ đại.
Thật ra khuôn mặt cô ấy không hẳn sắc bén bạc bẽo, hình dáng đôi mắt, cái mũi, đôi môi và đường cong cằm đều hết sức duyên dáng tinh xảo.
Thế này không chỉ là ngoại hình đẹp, khung xương cũng đẹp.
Nếu không phải khí chất cô ấy quá tĩnh lặng lạnh lùng, quá ngăn người cách xa ngàn dặm, thì chắc chắn là người đẹp quyến rũ động lòng người.
Tiểu Viên ngơ ngác đứng đó, trong lòng có một âm thanh hô điên cuồng, cô điên rồi sao? cô lại còn đang nghĩ khi cô ấy không lạnh lùng là dáng vẻ như thế nào ư?
Hiện tại nên làm gì bây giờ?
Cô ấy tức giận à?
Vì sao giận chứ?
Cô chẳng hiểu ra sao, lại hơi không biết phải làm sao.
"Hết thảy đều là vì đóng phim, đúng không?" Vĩ Trang bỗng nói, ánh mắt lạnh nhạt, dường như còn ẩn chứa một tia buồn bực, giọng nói như nước đá va vào đá, đông lạnh đến mức Tiểu Viên run rẩy khe khẽ: "......!Tôi......"
Không đợi Tiểu Viên sắp xếp lại mạch suy nghĩ nói chuyện, thì Vĩ Trang đã đứng lên đi ra chỗ khác, dường như cũng không mong đợi câu trả lời của cô.
Cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng khách, khi lướt ngang qua bên người Tiểu Viên, làn váy phất vội qua ống quần cô.
Tiểu Viên ngơ ngẩn, chỉ kịp khẽ "A" một tiếng.
Làm sao đây? Lời này là có ý gì?
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy thật sự tức giận rồi ư?
Tiểu Viên rối bời tâm trí, phản ứng đầu tiên chính là đuổi theo mấy bước, lại vội vã dừng bước.
Thông thường đối với người tức giận có hai loại biện pháp.
Một là lập tức đuổi theo, giải thích với người ta, làm đối phương cảm thấy được coi trọng.
Một loại biện pháp khác là trước hết để người ta bình tĩnh, bình ổn cảm xúc, sau đó muốn giải thích hay không thì phải xem lại tình hình.
Vĩ Trang là loại thứ mấy đây? Liệu cô ấy có thích có người đến làm phiền cô ấy hay không?
Tiểu Viên dừng lại, vòng về phòng khách.
Nhưng nếu đặt cô vào vị trí cô ấy, bản thân cô là loại thứ nhất.
Cô không thích khi cảm xúc của cô không ổn lại bị bỏ mặc, như vậy sẽ có một loại cảm giác rất cô đơn.
Nghĩ vậy, cô một lần nữa đuổi theo vài bước.
Nhưng Vĩ Trang và mình không giống nhau chăng?
Tiểu Viên lại vòng trở về.
Khoan, cô ấy đã tức giận mà mình còn không biết nói sao thì có phải cô ấy sẽ càng tức giận chăng?
Tiểu Viên cau mày lại chạy mấy bước.
Đợi đã, nhưng cô cũng chẳng biết Vĩ Trang đang tức giận cái gì ở cô? Nếu cô ấy hỏi lại một câu "Cô sai ở đâu?" Vậy cô nên trả lời thế nào?
Nếu trả lời tôi cũng không biết, vậy chẳng phải đối phương càng tức giận hơn sao?
Tiểu Viên phiền não chạy qua đi vòng về lại rất nhiều lần, cắn ngón cái suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thở dài.
Thôi thôi, chưa làm rõ tình hình thì vẫn không được hành động thiếu suy nghĩ, lỡ như càng tệ thì không tốt.
Cô sầu đến mặt mũi đều nhăn một cục.
Ôi ôi.
Dù cho đều là con gái, thế giới người lớn tuổi hơn vẫn thật khó hiểu nha!
Cửa sổ tám cạnh bị những hạt mưa nện vào vang bùm bùm, Vĩ Trang đơn độc một mình đứng trước cửa sổ, quầng sáng ánh đèn lặng lẽ rải lên cả người cô ấy.
Đêm khuya, mưa càng lớn hơn, chẳng hề có tí dấu hiệu dừng lại.
Mưa dầm mịt mù, giống như ngày đó.
Cô ấy khi mười hai tuổi, từ chỗ tập kiếm phương Tây về tới nhà, chỉ có hầu gái nghênh đón cô ấy.
"Tiểu thư, ngài đã trở về rồi." Hầu gái tiếp nhận bao kiếm và ba lô của cô ấy.
"Bố tôi đâu?" Cô ấy đã hẹn bố mình cùng thương lượng về sắp xếp chương trình học sáu tháng cuối năm.
Ông ấy là người bận rộn, gặp ông ấy một lần quá khó, cô ấy đã báo thời gian hẹn sẵn trước đến mấy tuần với thư ký của ông ấy.
Con cái nhà họ Vĩ nói chung thường là đều học trong trường tư thục quý tộc, ngoài chương trình học quy định, còn có chương trình học tự chọn.
Hầu gái trả lời: "Tiên sinh cùng phu nhân đi đón cậu chủ rồi ạ."
Cô ấy hơi ngừng lại: "Hôm nay không về?"
Hầu gái chỉ có thể trả lời như tình hình thực tế: "Tiên sinh và họ đã đi Châu Âu nghỉ phép, một tuần sau mới trở về."
Sau khi trở về cũng không biết bọn họ ở đâu, lại hẹn trước, gặp lại lần nữa cũng không biết khi nào.
Cô ấy không cảm thấy thất vọng, có lẽ đã thất vọng quá nhiều lần, cũng không biết lại một lần thất vọng nữa là cái cảm giác gì.
Còn nhớ năm ấy là đang tháng tư, tháng tư ở thành phố Thân luôn nhiều mưa.
Cô ấy lên lớp, học tập, rèn luyện, một mình, trước sau vẫn thế một mình.
Hôm sau có người chưa bao giờ ngờ đến đã tới nhà.
Người tới mặc một bộ sườn xám xanh đậm với cả tím thẫm, kiểu dáng cổ điển, thêu Hải Đường tinh xảo.
Mọi người đều biết, sườn xám tuy rằng nhìn đẹp, nhưng không hoàn toàn có tính phổ cập, rất khó để mặc hợp mà vẫn đẹp.
Cô ấy chưa từng gặp qua người nào có thể mặc sườn xám màu sắc này mà thướt tha muôn vẻ được như vậy.
"Bé xinh ở nhà à." Người phụ nữ có một giọng nói dịu dàng êm ả, thân mật gọi cô ấy.
Bé xinh là tên gọi thân mật với bé gái ở vùng này.
Vĩ Trang nghe đến tai thì thấy hết sức quái lạ, chưa từng có người gọi cô ấy như vậy: "Bà là ai?"
"Bé xinh không nhớ mẹ à?" Người phụ nữ ngồi lại đây, chiếc đèn pha lê chiếu rọi xuống trong sảnh lớn tráng lệ huy hoàng, đôi môi đỏ tươi giống đóa hoa hồng tươi đẹp đằm thắm.
Nghe thấy cái từ này, trong đầu Vĩ Trang hiện lên một số điểm thông tin mà cô ấy nắm được.
Bà ấy tên là Chu Ngạc Hoa.
Là mẹ ruột của cô ấy.
Là người vợ đầu tiên của bố.
Là người mẹ sau khi sinh ra cô ấy thì chưa từng gặp lại.
"Dù sao bé cũng không có việc gì để làm, cùng mẹ đi chơi nha?" Người phụ nữ mỉm cười hỏi.
Những thông tin kia vẫn luôn khóa kín trong đầu, mãi tới tận nay cô ấy cho rằng những cái đó tựa như điểm kiến thức trong cuốn sách, in trong tập vở, không nghĩ tới sẽ có một ngày sống sờ sờ đi đến trước mặt cô ấy.
Vĩ Trang mười hai tuổi lẳng lặng nhìn bà ấy trong chốc lát, hơi gật đầu.
Chu Ngạc Hoa mang cô ấy đi một tuần.
Chỗ bà ấy ở luôn có hương hoa, mỗi ngày đều có hoa tươi khác nhau đưa tới cửa.
Bà ấy không muốn để cô ấy làm bài tập: "Thế quá nhàm chán đi, ta không muốn bé xinh nhà ta biến thành bé mọt sách."
Bà ấy tổ chức buổi khiêu vũ tại nhà.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi nước hoa nồng đậm này, váy nhảy xoay tròn và khúc nhạc phát ra từ chiếc máy phát nhạc cổ xưa.(*)
(*) Máy phát nhạc:
Bà ấy quyến rũ nhất trong đám người, đi tới kéo tay cô ấy qua: "Đến đây, bé xinh, cùng khiêu vũ với mẹ nào."
Bà ấy ở nhà nấu ăn, khiến cả phòng bếp bị hun đen, cười to ha ha: "Trời ạ, cũng may ta không phải bà chủ gia đình."
Lại chớp chớp mắt với cô