Tiểu Viên tới đến tầng cao nhất của khách sạn Quý Đảo.
Trước kia Hướng Chi Thạch từng mang cô tới nơi này, cô cũng ở thang máy riêng tư của khách sạn gặp qua Vĩ Trang.
Bản thân cô lúc ấy dù thế nào cũng không tưởng tượng được cô sẽ đến gần Vĩ Trang được như vậy.
Cửa trượt mở, cô vào phòng, gọi một tiếng: "Frances......"
Khắp phòng tĩnh lặng, khi cô đi vào, dường như có cảm giác không thể nói rõ đang phất bay.
Cô thoáng đi vào trong, Vĩ Trang đứng ngay trước cửa sổ sát đất, ôm lấy hai tay, nhìn ánh đèn chập chờn và cảnh sông loang loáng ở ngoài cửa sổ.
Ánh sáng của đèn rọi trên đầu phô bày ra từng ý từng tấc từ thân thể lung linh thu hút của cô ấy, cô độc, lạnh lẽo u buồn, lại giàu sức quyến rũ.
Tiểu Viên không kiềm được, lại gọi cô ấy một tiếng.
Vĩ Trang tựa như mới nghe thấy, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cô.
Tiểu Viên tiếp xúc với ánh mắt của cô ấy, tâm trí thoáng rung động "Hình như cô ấy cần một cái ôm."
Tiểu Viên cũng không do dự, chạy qua hướng cô ấy, váy bông màu xanh bạc hà phất bay.
Cô mang theo một tia mưa ẩm mát lạnh của bên ngoài, mùi hương thoang thoảng đến trước người phụ nữ kia, mở rộng đôi tay mềm mại ra, ôm chặt lấy cô ấy.
Vĩ Trang bị bất ngờ chẳng kịp ngừa làm ngẩn ra.
Mái tóc đen nhánh mềm mại của Tiểu Viên kề vào gương mặt cô ấy, hơi thở của cô vấn vít tới.
Cô ấy rũ mắt, ánh mắt dừng trên nơ bướm màu đen ở sau lưng chiếc áo len của cô gái trẻ.
"Bên ngoài......!Trời mưa rồi đấy." Tiểu Viên trong lòng ngUc chợt nói.
"......!à." Vĩ Trang khẽ chớp mắt, trượt tay xuống dưới, lướt qua chiếc nơ bướm kia, dừng trên cái eo mảnh mai của Tiểu Viên.
"Đêm nay em không về, ở lại bên cạnh người được chứ?" Tiểu Viên ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn như thế, chất chứa ngập những vì sao, chớp lóe chớp lóe tỏa sáng.
Hàng mi Vĩ Trang khẽ run, xuôi theo cái ôm của cô, tựa đầu nhẹ nhàng về phía cô, chẳng nói được cũng chẳng nói không được.
Tiểu Viên nâng tay xoa xoa mặt cô ấy, Vĩ Trang giương mi nhìn cô, trong đôi mắt cô ấy dường như cất giấu một thế giới sâu thẳm không thấy điểm cuối, thần bí, cô độc, đau đớn.
"Công việc hôm nay rất mệt ư?"
"Hay là......!xảy ra chuyện gì khiến người không vui sao?"
Trông cô ấy dường như cũng rất cần một cái hôn.
Tâm trí của Tiểu Viên bị cô ấy dẫn dắt, không chút suy nghĩ, thoáng nhón chân hôn đến.
Môi cô ấy hơi lạnh, còn có hương vị rượu vang nhạt thật nhạt, cũng thật rất mềm.
Tiểu Viên vẫn không biết hôn môi, chỉ biết hôn cô ấy theo bản năng, chỉ biết dựa vào cảm giác chân thật trong lòng đi hôn cô ấy.
Có hơi hoảng, có chút khẩn trương, còn có chút đau lòng nói không nên lời.
Vì sao lại có loại cảm giác này?
Cô cũng không nói ra được.
Cô không hiểu Vĩ Trang quá nhiều chỗ.
Cho nên chỉ muốn ôm lấy cô ấy, hôn môi cô ấy thật nồng sâu.
Đôi tay cô như dây leo mềm mại quấn quanh bọc lấy người phụ nữ kia, cánh môi như cánh hoa thấm sương, cọ xát cô ấy từng chút từng chút.
Không một quy tắc lại tràn đầy dịu dàng ấm áp.
Vĩ Trang không kiềm được khép lại hai mắt, cảm thấy hơn nửa sức lực của cơ thể đều đang trôi đi trong chiếc hôn môi của cô, cũng có cái gì đó êm dịu truyền tới từ trong nụ hôn ngọt mềm ngây ngô của cô, âm thầm im hơi lặng tiếng k1ch thích thần kinh não của cô ấy, lan tràn tới......!mí mắt cô ấy.
Tay người phụ nữ kia thoáng vuốt sau đầu cô, Tiểu Viên liền ngừng lại.
"Tôi đi chút rồi về." Giọng nói Vĩ Trang cực thấp, áp vào tai cô, sau đó cô ấy lui khỏi cái ôm của Tiểu Viên, lại vuốt vuốt tóc cô, rồi xoay người.
Tiểu Viên: "......"
Cô nửa thẹn thùng nửa nghi hoặc cũng sờ theo lên chỗ vừa rồi bị Vĩ Trang vuốt qua.
Ôi, là kỹ thuật hôn của cô quá kém sao?
—
Tiếng nước vang ào ào, Vĩ Trang ngẩng mặt lên, những bọt nước từng một giọt chảy xuống từ gương mặt và chiếc cổ trắng ngần của cô ấy, bàn tay mảnh khảnh của cô ấy hứng lấy nước.
Cô ấy không phải người ưa rơi nước mắt, mấy lần rơi lệ ít ỏi có thể đếm được đều ở trước tuổi 20 rơi hết rồi.
Lần rõ ràng nhất đó, chính là khi mới thụ tinh thành công từ nước ngoài, cô ấy nằm trên giường nghỉ ngơi nghe được tranh cãi của bố và mẹ kế, nỗi sợ hãi khi đó xuyên qua thời gian nhiều năm vẫn còn vẻ ngoài dữ tợn như xưa.
Nhưng mà, nguyên nhân làm cô ấy khóc không ngừng lại là lời mẹ kế nói vì cô ấy.
Đó là một lần duy nhất cô ấy khóc đến buông thả như vậy.
Đã từ lâu cô ấy cho rằng thế giới của cô ấy chỉ có một mình, cô độc mà đi, sinh sống tồn tại, bản thân cho rằng đã thành thói quen.
Ai biết được có người dẫn đèn đi qua, đó là ánh sáng thuộc về người khác, mà cũng đã chiếu sáng ngắn ngủi vì cô ấy.
Chút ánh sáng này, khiến cô ấy mới ý thức được hóa ra bản thân vẫn luôn sống trong bóng tối.
Từ đấy cô ấy càng hiểu thêm rõ ràng, trên đời này chỉ có bản thân cô ấy mới có thể trở thành nguồn sống của chính cô ấy, chẳng có ai cố ý dẫn đèn tới tìm cô ấy, chỉ có sức mạnh của chính mình mới đáng tin cậy nhất.
Từ đấy đến nhiều năm về sau, cô ấy lại đụng phải nhiều cô lập, tình trạng lại thêm khó khăn, thời điểm bất lực hơn, thì vẫn vượt qua từng bước từng bước, cũng chẳng hề ch4y nước mắt qua nữa.
Vĩ Trang nhìn gương mặt chính mình trong gương, nhìn chằm chằm vào mí mắt hơi hơi phiếm đỏ của mình mà ngây ra.
Vì sao?
Cô ấy giơ tay sờ sờ mí mắt, nơi này còn có thể rơi lệ sao?
Cô ấy cảm thấy thật lạ lùng, thật nghi hoặc.
Tầm mắt cô ấy đi xuống, sờ sờ môi mình......
Một lát sau, cô ấy mới đi ra, Tiểu Viên đã không còn vị trí ban đầu nữa.
Con ngươi của Vĩ Trang hơi co rút lại, thoáng đi vòng quanh qua các căn phòng.
Căn hộ ở tầng cao nhất này có đến mấy căn phòng, Vĩ Trang vòng qua cái phòng khách lớn này, đi tới phòng khách thường bên cạnh, Tiểu Viên đang đối diện trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, ánh đèn ánh vào trong mắt cô, be bé rực rỡ.
"Chị Thần Ảnh, vâng, em về rồi."
"Chị Nguyễn Thanh nói tháng này cho em nghỉ ngơi, chắc là còn có chút công tác vụn vặt......!Ừm, Nhiên Nhiên sao?"
Tiểu Viên cong mắt bật cười: "Không có, không phiền toái......"
Mới rồi không biết là tín hiệu của cô hay là của Hà Thần Ảnh không tốt, vừa nãy cô nghe không rõ lắm, mới đi đến bên này nhận máy.
Hà Thần Ảnh gọi điện thoại qua nói vừa rồi khi ăn quên mất một việc, Hoắc Đắc đã từ chỗ bên ba của nhóc về thành phố Thân, nhao nhao muốn gặp Tiểu Viên.
"Được, vậy chúng ta lại hẹn......"
Chợt giọng nói của Tiểu Viên thoáng dừng, eo của cô bị ôm lấy, tiếp theo bị câu vào trong một chiếc ôm lưu luyến thơm dịu tĩnh lặng.
Là vòng tay quen thuộc, là Vĩ Trang.
Nhưng Tiểu Viên vẫn thoáng ngẩn ra, lập tức quên mất chính mình muốn nói cái gì.
"Không phải nói, ở bên cạnh tôi sao?" Đôi môi Vĩ Trang liền dán lên vành tai cô, ngứa tê tê.
Tiểu Viên hơi chịu không nổi, run lên một chút.
Cô vừa che lại di động, vừa nghiêng mặt qua nói với Vĩ Trang: "Em gọi cuộc điện thoại này xong đã."
"Alo, chị Thần Ảnh......!là tín hiệu......!không tốt lắm......"
Vĩ Trang rất ít khi chủ động ôm cô, càng miễn bàn đến tư thế này.
Tiểu Viên luôn cảm thấy đêm nay cô ấy không đúng lắm, vừa rồi rõ ràng tâm sự chồng chất, cảm xúc nặng nề, bây giờ