Hóa ra đây là hôn môi sao?
Hai người thoáng tách ra.
Tiểu Viên thở hổn hển khe khẽ, tay cô còn để trên vai Vĩ Trang, còn bị cô ấy ôm vào trong ngực, hô hấp vẫn dồn dập, ngẩn ngơ nhìn Vĩ Trang.
Vĩ Trang nhìn cô chăm chú, trong mắt lấp loé tia sáng khó miêu tả được.
Tầm mắt hai người va vào nhau vài giây, Tiểu Viên thẹn thùng đỏ mặt dời tầm mắt đi, trái tim vẫn còn đang nhảy thình thịch.
Cô có một loại cảm giác bất chợt nhận ra mà trước nay chưa từng có, còn có cảm giác xấu hổ kiểu: "Oa, thì ra bị cô ấy hôn là cái cảm giác này".
Cô muốn nói một câu gì đó, lại nói không ra được gì, tình cảnh này quá vi diệu lại quá làm tim người ta nhảy bừng,
Hàng mi dày kín của cô nhanh chóng giương lên, ngắm nhìn Vĩ Trang, lại mau chóng rũ xuống, vô thức cắn cắn môi, giây tiếp theo cằm của cô bị người phụ nữ kia nắm giữ.
Hai người lại nhìn nhau lần nữa, trong không khí là một khoảng tĩnh lặng mập mờ, giữa sự tĩnh lặng này có thứ gì đang lên men.
Sắc môi của Vĩ Trang vốn dĩ nhàn nhạt nay đỏ phớt lên không ít, làm nổi bật màu da trắng lạnh của cô ấy, đó là một sự câu người rung động tâm can hồn phách, ngón tay cái hơi nóng của cô ấy nhẹ nhàng mơn tr0n cánh môi của Tiểu Viên.
Không biết là ai kề tới trước, các cô lại hôn tới nhau.
Từng hạt mưa nhỏ vụn dội vào trên kính của cửa sổ sát đất, ánh đèn mê ly nhảy nhót bao quanh.
Di động đã sớm rớt trên mặt sàn gỗ.
Áo len màu trắng sữa rơi xuống thảm, đoạn dây lụa đen của nơ bướm cũng lỏng lẻo rời ra, dây đai màu xanh bạc hà treo vắt vẻo trên cánh tay tinh tế, một mảng lớn da thịt trắng mịn nõn nà bao gồm đường cong tội lỗi (*) dụ dỗ kia phập phồng trong không khí.
(*) Nguyên gốc là 勾陷: mình không tìm được định nghĩa chính xác, nên tra từ điển, tưởng tượng và...!chế.
Tiểu Viên chỉ cảm thấy những hạt mưa lấm tấm trên kính kia cũng hòa lẫn vào thân thể của cô, hóa thành từng đốm lửa nhỏ nhen nhóm bùng cháy trong máu cô.
Bàn tay của người phụ nữ kia chui vào trong đai lưng, vạt dưới váy bông màu xanh lục của cô dán lên ống quần tây màu đen của cô ấy.
Cánh tay của cô ôm lấy cổ người phụ nữ kia, thì ra hôn môi là chìa khóa mở ra hết thảy những chuyện thân mật, một khi khởi động liền không giữ vững được, ít nhất thì cô không được.
Nhưng nụ hôn của Vĩ Trang, vu0t ve của cô ấy, cùng với tiếng th0 d0c nhỏ khàn của cô ấy, cũng chứng minh được cô ấy cũng đắm chìm trong đó.
Ý thức của Tiểu Viên sa vào trong sự hỗn độn mềm mại mê ly, cảm giác so với trước còn muốn mãnh liệt hơn.
Chân của cô càng lúc càng nhũn, cho dù là được ôm lấy cũng không đứng nổi được.
"Fra......" Cô mơ màng muốn gọi tên cô ấy, chờ khi tỉnh táo được một chút, mới nhận ra các cô đang ở trên sofa bên cạnh.
Thân thể mềm mại của người phụ nữ kia bao trùm lấy cô, làm cô không cách nào nghĩ suy.
Cô ấy thấp giọng dán vào tai cô mà hỏi: "Ngày mai còn có công tác không?"
"Không có......"
Tiếng mưa rơi.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách ở thế giới ngoài kia, tựa như đang diễn tấu một khúc nhạc giao hưởng.
Ý thức của cô càng thêm mông lung, chỉ có thể nheo mắt nhìn ánh đèn li ti như vì sao trên đôi mi ẩm ướt của mình, còn lại những cái khác đều là bóng đêm, sương mù mênh mông mịt mờ, cũng đã lây lan trên đôi mắt cô......
Như cả người ngập trong nước biển giữa bóng tối, cô ngất ngư chìm đắm trong từng cơn từng đợt sóng thủy triều.
......
"Hộc ~" Tiểu Viên nhô mặt ra từ bồn tắm, thở hắt ra một hơi thật sâu, rồi ngồi dậy.
Cô khẽ cắn môi, trong mắt đều là ý cười ngượng ngùng lại ngọt ngào.
Ôi, sao lại có thể như vậy?
Liền ở trên sofa mà......
Ôi, bản thân lần này sao mà chẳng có một tí sức chống đỡ nào, so lần trước còn muốn kém cỏi hơn.
Lần trước tốt xấu gì cũng túm lỏng được đai lưng của cô ấy, đã nhìn thấy cảnh xuân không ít......
Hơn nữa Vĩ Trang đêm nay cũng hơi không giống như thế một chút, cô có thể cảm giác khoảng cách giữa cô và cô ấy càng gần hơn, cô ấy cũng có biểu hiện yếu mềm, có thời khắc lộ ra cảm xúc chân thật.
Tiểu Viên tuy rằng chưa từng bàn chuyện yêu đương bao lần, nhưng không phải vị thành niên cái gì cũng không hiểu.
Giữa cô và Vĩ Trang có sự thu hút rất thuần túy, bằng không cũng sẽ không ở dưới tình huống lúc bắt đầu, hai người đều không có kinh nghiệm yêu người cùng giới tính mà ký hợp đồng, sau đó lại có thể gia hạn hợp đồng.
Cô cũng từng bình tĩnh mà nghĩ qua, kiểu thu hút thuần hormone có lẽ qua một thời gian ngắn liền sẽ tan biến, nhưng hiện tại bản thân đã động lòng, hơn nữa là động lòng trước, điểm này cô rất rõ ràng.
Cô không cách nào xác nhận được trái tim của Vĩ Trang, luôn cảm thấy thế giới nội tâm của cô ấy không xác định được, thần bí, lại xa lạ.
Nhưng chính ở đêm nay, cô dường như thấy được thế giới của Vĩ Trang đã xuất hiện một cánh cửa, là bởi vì cô mà xuất hiện.
Tiểu Viên ôm lấy hai đầu gối của mình, cảm nhận được một loại cảm xúc xao động mãnh liệt đã đánh trúng cô, hai mắt cô hơi hơi ướt át.
Ôi, cô hiểu thích một người là cảm thụ gì rồi.
Cô hẳn là đã có thể diễn phim tình yêu.
Cô tắm rửa xong, thoáng soi gương, ngực có mấy chỗ mang dấu vết ửng đỏ, cô đỏ mặt nhớ lại, chả trách Vĩ Trang lại hỏi cô ngày mai có công tác hay không.
Thay đổi áo ngủ ra tới, trong phòng im ắng, Vĩ Trang hẳn là đang tắm gội ở trong một phòng tắm khác.
Cô đi một vòng trong căn hộ, tìm chút gì uống, vòng về phòng khách lớn, bị thứ trên bàn trà lôi kéo ánh mắt.
Kịch bản?
Nơi này sao lại có kịch bản?
Cô tò mò ngồi xuống lật lật.
Sau khi Vĩ Trang tắm gội ra, đứng ở phòng khách nhìn cô trong chốc lát.
Tiểu Viên đã hoàn toàn bị kịch bản hút lấy, xem đến thật mải mê, vô thức cắn ngón tay mảnh mai đặt trên môi.
Vĩ Trang rũ mắt, che khuất ánh sáng ẩn nhá nơi đáy mắt, vừa định xoay người thì bên tai truyền đến một tiếng: "Người tắm xong rồi?"
Cô ấy nghiêng mặt qua, Tiểu Viên ngẩng đầu cười cười với cô ấy, lại thoáng nhìn lướt qua kịch bản trong tay, vẻ mặt có vài phần ý tiếc nuối, nhưng vẫn buông xuống, đứng dậy đi về phía cô ấy.
Trong nháy mắt, cô đã kéo lấy cánh tay của Vĩ Trang, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã xinh đẹp tựa vào khuỷu tay cô ấy: "Em và người ngủ cùng nhau được không?"
Ánh mắt cô trong veo lại ngọt ngào, nốt ruồi nhợt nhạt nơi chóp mũi kia cũng đang gợi người.
Khóe môi Vĩ Trang hơi nhếch lên, rồi kiềm giữ lại.
Cô ấy nói: "Tôi không quen ngủ cùng người khác."
Tiểu Viên "A" một tiếng, thất vọng phủ kín trên mặt.
Vĩ Trang đi hai bước, rồi ngoảnh đầu nhìn cô một cái, dừng một chút, quay đầu lại xoa xoa đầu cô.
Tiểu Viên khẽ dẩu miệng, Vĩ Trang đêm nay lại sờ đầu cô, mang tính chất an ủi.
Theo như khi trước thì chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tự mình tìm phòng khác mà ngủ.
Nhưng đêm nay cô cảm thấy có chút không thỏa mãn, ở tại chỗ do dự một chốc, rồi vẫn đi tới của phòng của Vĩ Trang.
Cô hồi hộp không hiểu vì sao, thở ra mấy hơi thật sâu, thử đẩy một chút.
Không khóa.
Trái tim cô thoáng vui vẻ.
Đẩy ra, đi vào, kêu một tiếng yếu mềm: "Frances......"
Vĩ Trang dựa nghiêng trên giường, chăn phủ bên eo cô ấy, phác hoạ ra vòng cung đẹp đẽ rõ nét.
Đèn tường bật sáng, nghe thấy âm thanh, cô ấy lẳng lặng nhìn qua, tia sáng khó diễn tả được lập lòe trong mắt.
Tiểu Viên dừng bước, không đi tới trước nữa, cô chưa được cho phép rõ ràng.
"Em cũng không quen ngủ cùng người khác......"
"Chỉ là, nơi này thật quá xa lạ, em sợ......"
Chỉ là, cô nói còn chưa dứt lời, cảm xúc vốn dĩ tăng vọt liền lập tức xẹp xuống, khóe môi cô cũng rũ xuống, lông mi cũng cúi thấp, một chút ánh sáng dừng ở phía trên, hòa cùng tiếng mưa rơi be bé vụn vụn, dường như có cảm giác nảy động vốn dĩ thực chất ở trong không khí.
Tiểu Viên đã muốn bỏ cuộc rồi, thì lúc này lại nghe thấy Vĩ Trang nói: "Qua đây."
Cô chớp mắt, nhìn cô ấy trong một lúc mà không dám tin.
Trong giọng của Vĩ Trang ẩn chứa cảm xúc mà không phát ra, trong sự trầm lắng tựa như cất chứa một tia dịu dàng: "Tôi muốn đổi ý rồi."
Tiểu Viên khẽ cười với cô ấy, tăng nhanh mấy bước, Vĩ Trang đã dịch chuyển chừa ra vị trí cho cô, cô leo lên.
"Tắt đèn có thể chứ?" Vĩ Trang hỏi cô.
"......!vâng." Tiểu Viên nằm xuống, trong phòng tối sầm xuống.
Ngay sau đó, giường đệm hơi hơi lún xuống, Vĩ Trang đã nằm xuống.
Cứ cho là từng có thời khắc cực kỳ thân mật, nhưng các cô chưa bao giờ ngủ chung, chưa từng có đêm nào dựa sát vào nhau mà ngủ.
Điều này đối