Ôn Vãn nhìn hai huynh đệ đang lo lắng cho mình, một mặt vô vị cười cười: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đừng lo lắng!" Cô đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, bước theo chân thầy vật lý.
Lăng Việt nhìn bóng lưng của cô, trong mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.
Trong văn phòng giáo viên—— Đây là một căn phòng rộng rãi, bên trong có nhiều bàn học, các giáo viên lớp (1), cơ bản đều làm việc ở đây.
Ôn Vãn đứng dựa vào tường, nhìn xuống đất, lắng nghe lời khuyên nghiêm túc của giáo viên vật lý.
"Ôn Vãn, em cần phải biết rõ tình hình hiện tại của em, mặc dù trước đó em đã đọc qua nội dung trong sách, nhưng đến tột cùng có thể dùng được bao nhiêu, bảng điểm của em, chính là bằng chứng chứng minh tốt nhất!" "Bây giờ đã có thể đi học lại lần nữa, nên nắm bắt cơ hội, đừng lãng phí thời gian như vậy nữa!" "Thầy tin, em thực sự là một đứa trẻ thông minh, nếu không lần này đã không giành được hạng nhất trong triển lãm nghệ thuật, em chỉ là không tập trung vào việc học của mình mà thôi.
" "Được rồi được rồi, thầy nói nhiều rồi, cũng đã muộn, em về nhà suy nghĩ kỹ đi!" Giáo viên vật lý bất đắc dĩ phắc tay, cúi đầu, chuẩn bị xem bài tập của học sinh.
Ôn Vãn xoay người, bước ra khỏi văn phòng.
Trở về phòng học, cả lớp không còn một bóng người, chỉ còn lại Lăng Việt ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
Thấy Ôn Vãn quay lại lấy cặp sách, hắn đặt điện thoại xuống, “Ôn Vãn, cậu có vội về nhà không?” Ôn Vãn ngay từ đầu đã biết Lăng Việt sẽ không tan học, là đang đợi cô.
Cô bừa bãi nhét sách giáo khoa vào cặp sách, "Có việc gì?" "À, tôi muốn mời cậu ăn cơm.
"Ôn Vãn kéo khóa cặp sách, tùy ý khoác lên vai phải, nở nụ cười xinh đẹp: “Bạn học Lăng Việt, chúng ta mới ngồi cùng bàn có một ngày, hình như chưa thần quen đến mức ăn cơm chung nhỉ? " Lăng Việt trong mắt hiện lên một tia cố chấp, "Nhưng cũng không đến mức không quen, ngay cả ăn cơm cũng cự tuyệt.
" Ôn Vãn suy nghĩ một chút, sau đó đi về phía trước, "Đã như vậy! cẩn thận tôi ăn chết