Cửa thang máy mở ra, ánh đèn rực rỡ ùa vào hành lang tối om, người đàn ông dựa vào góc ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô, vẻ cô đơn trong mắt anh lập tức tiêu tan.
Anh đứng thẳng dậy, trên môi mang theo nụ cười, "Vãn Vãn, em về rồi.
" Ôn Vãn có chút kinh ngạc, "Anh đang đợi tôi?" Tư Cảnh Hạc đứng thẳng dậy, vừa định đến gần Ôn Vãn, chợt ngửi thấy trên người cô có mùi rượu.
Anh khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên cảm xúc phức tạp, “Em uống rượu?” Ôn Vãn đưa tay sờ sờ gò má, quả nhiên có chút nóng, "Ừm, cùng bạn học ăn cơm có uống một chút.
" "Mùi rượu rất đậm sao?" Cô nói xong, cúi đầu xuống ngửi cơ thể như một con hồ ly.
Quai hàm Tư Cảnh Hạc hơi căng cứng, giống như không thèm để ý hỏi: “Nhìn em chơi thật vui vẻ, họp lớp à?” "Không phải, bạn học mới đến, tình cờ ngồi chung bàn, hắn mời tôi ăn cơm, nên tôi đi.
""Nam?" “Sao anh biết?” Ôn Vãn ngẩng đầu đụng phải con ngươi thâm thúy của nam nhân.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy có chút chột dạ… Đột nhiên, đèn cảm biến tắt.
Ánh trăng sáng chiếu vào, hành lang nhỏ hẹp chìm trong bóng tối, bầu không khí dần trở nên huyền ảo.
Mặc dù lúc này cô không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng Ôn Vãn vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng trong mắt anh.
Tư Cảnh Hạc giật giật đôi môi mỏng, vốn muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống hết, chậm rãi nói: “Sở dĩ anh ở đây đợi em, là có chuyện muốn nói cho em biết.
” Hầu kết của anh nhấp nhô, giọng nói trầm thấp đầy uy lực tràn ra, "Cục cảnh sát đã điều tra vụ án giết người, những người đó quả thật đã tự sát, họ đã loại trừ khả năng nghi ngờ em, em không cần phải lo lắng nữa.
" Xử lý gọn gàng, nhanh chóng rất phù hợp với phong cách của người đàn ông này.
Trong dự tính, Ôn Vãn nói cám ơn.
Tư Cảnh Hạc lấy hộp