Lý Nhiễm liên tiếp ho khan, trừng mắt, lúc này mới khiến Ôn Vãn đứng thẳng người.
Khuôn mặt căng thẳng của lãnh đạo trường lúc này mới giãn ra đôi chút.
Hiệu trưởng cầm tách trà lên, nhìn Ôn Vãn từ trên xuống dưới, nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp mặt, trước đó cũng chỉ biết cô qua lời thầy cô khác mà thôi.
Tiểu nha đầu xinh đẹp, nhưng tâm tư lại không để vào việc học, kỷ luật cá nhân lại càng một lời khó nói hết.
Bây giờ có vẻ như, thật sự là vậy.
Ông thổi cho Thiết Quan Âm bớt nóng, một lúc sau, mới bình tĩnh nói: “Học sinh Ôn Vãn, em có biết vì sao chúng tôi gọi em đến đây nói chuyện không?” Ôn Vãn gật đầu, mười phần dứt khoát, "Biết, bởi vì em đang được tìm kiếm thịnh hành trên Weibo.
" Hiệu trưởng gật đầu, trầm giọng chậm rãi nói: "Vậy em nói một chút đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" "Em không phải bị cảnh sát bắt đi sao? Hôm nay sao em vẫn như bình thường, tiếp tục đến lớp?" Mọi người âm thầm vểnh tai lên, chờ Ôn Vãn trả lời.
Dù sao loại chuyện này, trường học của bọn họ cũng rất khó gặp phải.
Lần trước là bốn tháng trước, Ôn Vãn bị bắt cóc, khi sự việc xảy ra, toàn trường chấn động, mọi người nhất thời hoảng sợ.
Không ngờ lần này, lại là Ôn Vãn!Ôn Vãn nhàn nhạt nói: "Là như vậy, tối hôm qua sau khi tan học, em bắt xe taxi đến tiệm giặt khô lấy quần áo, lấy quần áo xong, đang định rời đi thì bà chủ đột nhiên bị co giật ngất xỉu xuống đất!"“Khi cảnh sát đến, họ nói rằng em là người duy nhất có mặt tại hiện trường nên họ yêu cầu em đến đồn cảnh sát để khai báo, sau đó, có người đã nộp tiền bảo lãnh cho em, đồn cảnh sát đã cho em về nhà.
” "Còn cái Weibo này, sáng nay em mới biết.
" Cô thở dài, cúi đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng ủy khuất, "Các vị lãnh đạo, đây nhất định là có người muốn cố ý làm loạn, đổ nước bẩn lên người em, nhân tiện bôi nhọ trường học của chúng ta!" "Xin mọi người hãy nhìn rõ sự việc, mau chóng tìm ra người đó,