"Cám ơn hiệu trưởng!" Ôn Vãn cúi đầu, thái độ cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Lý Nhiễm đi theo cười nói: "Làm phiền các vị lãnh đạo lo lắng, nếu không có chuyện gì khác, tôi đem em ấy đi trước!" Hiệu trưởng xua tay, sau khi đám người Ôn Vãn rời đi, liền bắt đầu thảo luận chuyện này! ! Trên đường trở lại phòng học, Lý Nhiễm nhẹ giọng an ủi: "Ôn Vãn, em đừng quá lo lắng, cô tin chuyện này sẽ sớm được đưa ra ánh sáng, em phải tin tưởng cảnh sát, tin tưởng nhà trường!" Ôn Vãn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, cám ơn cô tin tưởng!" Lý Nhiễm dừng lại ở bậc thang, ân cần hỏi: "Uhm, thời gian không còn sớm, em mau về lớp đi, chuyên tâm nghe giảng đừng bỏ lỡ, biết chưa?""Vâng!" Ôn Vãn dứt khoát đồng ý, nhanh như chớp chạy về lớp.
Ôn Vãn đi đến chỗ ngồi, gần như ngồi xuống dưới sự mỉa mai cùng lạnh lùng của cả lớp.
Đinh Nhiên và Đinh Hạo quay đầu lại, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Chủ nhiệm lớp kêu cậu đến văn phòng, có phải hỏi cậu về chuyện Weibo không?" Ôn Vãn gật đầu, tiết đầu tiên là tiết toán, cô chậm rãi lấy sách toán ra.
"Cậu nói thế nào với chủ nhiệm lớp? Cô có có tin cậu vô tội không?" Đinh Nhiên quan tâm hỏi.
"A, chứng cớ đều đã phơi bày, chủ nhiệm lớp có thể tin cậu ấy mới là lạ!" Trương Cường, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, nói với giọng điệu đầy quái khí.
Đinh Hạo không chịu được việc hắn cứ một mực gây phiền phức cho Ôn Vãn, dứt khoát nói: "Chứng cứ? Cậu có chứng cứ gì hả? Chỉ dựa vào cái Weibo cắt câu lấy nghĩa kia, cảnh sát còn chưa nói gì, cậu đã định tội Ôn Vãn?" "Cậu không phải chỉ là một lớp trưởng thôi sao? Cậu làm sao có bản lĩnh như vậy? !" Trương Cường ngẩn người một hồi.
Một lúc lâu sau, một số bạn cùng lớp chen vào.
“Đinh Hạo, chúng tôi biết cậu và Ôn Vãn có quan hệ tốt, nhưng bảo vệ một người, cũng không thể tự tin như vậy chứ?” "Đúng rồi, nghe nói bà chủ