Ảo Mộng

Chương 1


trước sau



Cơ thể cô gái bé nhỏ đang chìm xuống đáy hồ, ý thức đang mơ hồ dần, cuộc đời cô sẽ kết thúc như thế sao? Vậy cũng tốt, cô sắp được đoàn tụ cùng bố mẹ rồi... Chút ý thức cuối cùng giờ đây cũng lặn mất. Cô gái nhỏ sai rồi, đây không phải là một kết thúc mà là sự bắt đầu...



...chào mừng đã bước vào ảo mộng...



Con cờ đã tự động lên bàn cờ được lập trình sẵn



Số phận ngủ quên đã đến lúc thức dậy, mà đáng lẽ nó phải thế từ lâu rồi



***



Quảng Uyên là một ngôi trường hàng đầu về mọi mặt. Kiến trúc cổ kính với phong cách riêng biệt, đội ngũ giáo viên đều là nhưng giáo sư kì cựu và xuất sắc nhất, các thiết bị học tập hiện đại nhất và đặc biệt là nơi khởi đầu tươi sáng nhất trong tương lai cho những ai tốt nghiệp từ nơi đây.



Đã từ lâu chỉ nhận những cô chiêu cậu ấm dòng dõi quý tộc và một hay vài suất học bổng mỗi năm cho những ai không phải là cô chiêu cậu ấm dòng quý tộc, hay nói trắng ra là dành cho những kẻ nghèo nàn.



Không phải ai cũng có thể lọt vào Quảng Uyên khi trường chỉ nhận một số ít trong hàng nghìn tập hồ sơ từ mọi nơi gửi đến.



Chẳng phải lạ, lọt vào đây đồng nghĩa với việc sẽ chẳng cần lo nghĩ cho tương lai. Thật dễ dàng để xin việc làm ở mọi nơi khi có tấm bằng Quảng Uyên luôn được xếp thật kĩ ngay đầu tập hồ sơ. Không ai ban hành nhưng lại dễ dàng trở thành luật lệ ngầm chung. Những ưu đãi luôn được dành trước cho học sinh, sinh viên của Quảng Uyên, phần dư mới đến lượt các trường khác
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});



Mọi chuyện sẽ chỉ rực rỡ như thế nếu như không có chuyện cách vài ba tuần sẽ có một hay vài kẻ xấu số bị đuổi khỏi trường hay bắt buộc xin thôi học dù hậu thuẫn là gia đình giàu có đầy quyền thế mà chẳng dám ý kiến ý cò gì. Cũng chẳng lạ, khi phạm phải luật cấm hoặc đi vào vùng cấm của kẻ mà ai cũng biết là ai đó thì đấy còn là rất nhẹ nhàng cho sự trừng phạt.



Quy luật đào thải của tự nhiên đã được ai đó áp dụng tại chính nơi đây, những kẻ rác rưởi và ngu ngốc phạm luật sẽ bị hất bay ngay lập tức, để lại chỗ cho những ai biết điều. Có lẽ một sức mạnh vô hình đang thống trị nơi đây



***



Đầu năm nay, một suất học bổng lại được vứt ra như thường lệ và... ai đó đã vô tình được chọn



Quân cờ đã tự động lên bàn cờ được lập trình sẵn. Số phận ngủ quên đã đến lúc thức dậy, mà đáng lẽ nó phải thế từ lâu rồi



Đã một thời gian ngắn Ngọc Nhi đến ngôi trường mới này. Thật chẳng may khi cô gái nhỏ chưa có nổi một sự khởi đầu tại đây như bao bạn bè đồng chăng lứa khác.



Ban đầu là vui sướng khi nhận giấy báo tuyển học sinh học bổng, lâu dần sự vui sướng ấy nhạt dần rồi gần như không sót lại gì khi cô gái nhỏ thực sự đến đây.



Nửa tháng trôi qua, Ngọc Nhi chưa có nổi một người bạn, tệ hơn là chẳng ai trong số học sinh trong trường nói chuyện với cô gái nhỏ dù chỉ là một lời nói rẻ tiền nào đó.



Chẳng còn lang thang khắp chốn trên sân trường, đã không còn những lần vô tình đi nhầm dãy lớp học vì chúng giống y nhau hay lạc đường mà chẳng thể hỏi ai nữa. Cô gái nhỏ đã thuộc hết mọi ngóc ngách trong ngôi trường rộng lớn này và có lẽ niềm vui duy nhất đang có là phát hiện ra một chỗ bí mật mà cái đầu bé nhỏ chắc rằng chẳng ai biết đến, nó nằm sau khuôn viên trường, vắng vẻ, đẹp, trên thảm cỏ xanh non chỉ có một đôi cây phong đỏ* tạo nên một khoảng trống mát rượi, một nơi lí tưởng để thư giãn và tách biệt khỏi không gian sặc mùi xa đến nghẹt thở.



*Gọi đôi cây phong đỏ là vì chúng mọc gần nhau và gần như cao bằng nhau, chỉ cách nhau ước chừng mét rưỡi



Như lúc này, cô gái nhỏ đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt ngay dưới gốc hai cây phong đỏ gặm nhắm từng trang của cuốn tiểu thuyết tình yêu ướt át



Đến đoạn nữ chính bị cô lập thì những uất ức tủi hờn bao ngày qua ùa về chiếm cứ toàn bộ tâm trí



Trước kia dù có chuyện gì thì Ngọc Nhi luôn kiên cường vượt qua tất cả và luôn sống thật tốt, chỉ vì lời hứa ấy, phải sống thật tốt!



Nhưng ngay lúc này, mọi thứ đã vượt qua giới hạn chịu đựng, chệch ra khỏi vòng kiểm soát khiến cô gái bé nhỏ chẳng thể ép những giọt nước mắt đang chực trào chảy ngược vào trong như trước nữa



Khép mi lại... Một giọt nước mắt trào ra, lăn nhẹ theo làn má...bị cơn gió lạnh vô tình hoà tan



Trôi theo những dòng cảm xúc riêng, chẳng hay biết có một bóng dáng cao lớn gần đó, khựng lại vài giây trước thứ nước mặn trong suốt ấy, đôi mắt xám tro thoáng hiện những tia màu đỏ quỷ dị




Rồi như chẳng thấy gì, bóng dáng ấy lao vút đi, biến mất sau tàng cây màu lá phong đỏ rực



***



Lén lút trèo qua bức tường cao vút nằm sát rạt cây cổ thụ...



Phù... Xong... Dáng người nhỏ bé đã thành công đứng trong sân trường, phủi phủi bụi đất dính trên quần áo là dư âm của việc leo cây trèo tường vừa xong, Ngọc Nhi tiếp tục bước đi về phía dãy kí túc



Mọi

học sinh bắt buộc ở kí túc xá của trường trừ ngày nghỉ là một việc vừa may mắn lại vừa xui xẻo. May mắn vì ngọc Nhi sẽ không cần vất vả kiếm phòng trọ cùng tiền trang trả phí thuê phòng, điện nước... Nhưng xui xẻo thay khi cô gái nhỏ đang có hai công việc làm thêm, một là ở tiệm bánh ngọt và hai là nhân viên phục vụ quán bar , đều ở gần trường. Mà công việc tại bar được lương rất cao đối với học sinh như Ngọc Nhi, mỗi tội thời gian làm việc từ 6h đến 10h tối, làm thì vi phạm nội quy về giờ giấc, nhưng không làm thì biết kiếm một công việc lương cao như thế ở đâu đây, chọn một trong hai cách làm và bỏ thật khó khăn quá.



Cuối cùng sự thật đã chứng minh, cô gái nhỏ chọn cách làm vì tiếc và phải lén lút như một tên ăn trộm như thế này



Thầm mong không ai rảnh rỗi dạo bộ giờ này, nhưng sự thật phũ phàng khi một bóng dáng ngồi đó, trên chiếc ghế đá trong khuôn viên trường



Ý nghĩ chuồn êm vừa kịp loé lên trong cái đầu bé nhỏ



Xoay người, dùng tốc độ bước nhanh thật khẽ nhưng thần may mắn đã quay lưng với Ngọc Nhi. Bàn tay người nào đó đặt lên vai kẻ định chuồn êm



Hất phăng bàn tay vô duyên, cô gái nhỏ guồng chân chạy nhưng chẳng được mấy bước lại bị ngã dúi bởi một thứ đáng lẽ không thể làm người ta ngã - một chiếc lá xanh vừa rụng theo cơn gió ngay khi Ngọc Nhi chạy



- Đang vi phạm nội quy đấy!



Vài giây dành cho sự bất ngờ trước vẻ đẹp của tên con trai ấy



"Chết... Chắc bị phát hiện rồi" nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô gái của chúng ta vẫn bác bỏ lời buộc tội vô căn cứ ấy



- Hẳn vậy nếu đi bộ trong sân trường buổi tối cũng vi phạm nội quy. Mà...



Bỏ lửng câu nói và nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ đó bằng ánh mắt "vậy chẳng phải anh cũng vi phạm đấy sao"



Vũ Phong nhướn mày trước cái nhìn của con nhóc (theo cách gọi của VP luôn á ^^) Thản nhiên đáp trả bằng nở nụ cười nửa miệng cực kì chói mắt, chói mắt khiến Ngọc Nhi phát ghét



Cảm thấy tên vô duyên kia thật quái dị vì trong tiết trời lạnh giá muốn đóng băng thế này mà mặc bộ đồ thể thao mùa hè mỏng, áo sát nách và quần ngắn đến gối, đi giày không mang tất. Ngọc Nhi chẳng thèm để ý kẻ quái dị kia nữa, trực tiếp lướt thẳng qua nhưng thần may mắn lại một lần nữa quay lưng với cô gái nhỏ, lại một cơn gió rét lạnh cuốn theo những chiếc lá xanh tạt thẳng vào thân thể cô gái nhỏ


(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đau điếng...



Không đợi Ngọc Nhi kịp định hình chuyện kì lạ gì đang xảy ra, lại một cơn gió lá lại ập đến quất thật mạnh không kém những chiếc roi vào cở thể bé nhỏ đang co rúm lại vì đau. Không chống chọi nổi nữa, tiểu sử một lần nữa lặp lại khi cơ thể ấy ngã dúi



Giữ yên tư thế nằm sấp vì chẳng thể dậy nổi, chất giọng sắc lạnh của tên con trai lại vang lên



- Ở trường này, phải biết 2 điều. Thứ nhất đừng vi phạm những luật cấm và vùng cấm của Kỳ Nam,thứ hai không vi phạm nội quy học sinh...nếu không sẽ bị đuổi thẳng cổ đấy...



Rồi ngừng một chút như đang suy ngẫm, Vũ Phong tiếp



- Nhớ kĩ. Đừng bao giờ vi phạm điều thứ nhất, chỉ cần vi phạm...sẽ rất thảm



Nói xong, bóng Vũ Phong cũng biến mất trong màn đêm đen tối. Mà lúc này Ngọc Nhi thật vất vả mới ngồi dậy được, cáu bẩn



- luật cấm và nơi cấm là gì mới được chứ? An...h...



Câu tiếp chưa kịp thốt ra đã phải nuốt trở lại bụng, cô gái nhỏ im bặt vì tên vừa ở đây đã biến mất vô tung tích với hai điều cấm chung gửi cho cô gái nhỏ khiến lòng cô độc bấy lâu như có một người bạn đến làm dịu đi sự cô độc ấy



... "Ừm... Cảm giác như vừa có một người bạn lạ lùng vậy"-Ngọc Nhi nghĩ



Có lẽ bản thân phải cô độc quá lâu nên cô gái nhỏ rất nhạy cảm với những chuyện như vậy, ảo tưởng kẻ quái dị thành người bạn lạ lùng mất rồi!



Lắc đầu. Ngọc Nhi trở lại kí túc, vào phòng một cách êm.



Hai cú ngã ban nãy tuy không mạnh lắm nhưng cũng đủ làm tay chân bị trầy xước. Cúi xuống xem xét bàn tay bị rách da do lúc ngã cô gái nhỏ theo bản năng lấy tay để chống đỡ cơ thể, đã thế lại còn là tay phải



Haizzz...- tự nghe thấy tiếng thở dài của bản thân phả vào trong không gian rồi thả mình tự do ngã xuống đệm nghe cái phịch... Mai làm sao mà chép bài đây - Ngọc Nhi than thầm



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện