Cơ thể cô gái bé nhỏ đang chìm xuống đáy hồ, ý thức đang mơ hồ dần, cuộc đời cô sẽ kết thúc như thế sao? Vậy cũng tốt, cô sắp được đoàn tụ cùng bố mẹ rồi... Chút ý thức cuối cùng giờ đây cũng lặn mất. Cô gái nhỏ sai rồi, đây không phải là một kết thúc mà là sự bắt đầu...
...chào mừng đã bước vào ảo mộng...
Con cờ đã tự động lên bàn cờ được lập trình sẵn
Số phận ngủ quên đã đến lúc thức dậy, mà đáng lẽ nó phải thế từ lâu rồi
***
Quảng Uyên là một ngôi trường hàng đầu về mọi mặt. Kiến trúc cổ kính với phong cách riêng biệt, đội ngũ giáo viên đều là nhưng giáo sư kì cựu và xuất sắc nhất, các thiết bị học tập hiện đại nhất và đặc biệt là nơi khởi đầu tươi sáng nhất trong tương lai cho những ai tốt nghiệp từ nơi đây.
Đã từ lâu chỉ nhận những cô chiêu cậu ấm dòng dõi quý tộc và một hay vài suất học bổng mỗi năm cho những ai không phải là cô chiêu cậu ấm dòng quý tộc, hay nói trắng ra là dành cho những kẻ nghèo nàn.
Không phải ai cũng có thể lọt vào Quảng Uyên khi trường chỉ nhận một số ít trong hàng nghìn tập hồ sơ từ mọi nơi gửi đến.
Chẳng phải lạ, lọt vào đây đồng nghĩa với việc sẽ chẳng cần lo nghĩ cho tương lai. Thật dễ dàng để xin việc làm ở mọi nơi khi có tấm bằng Quảng Uyên luôn được xếp thật kĩ ngay đầu tập hồ sơ. Không ai ban hành nhưng lại dễ dàng trở thành luật lệ ngầm chung. Những ưu đãi luôn được dành trước cho học sinh, sinh viên của Quảng Uyên, phần dư mới đến lượt các trường khác
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi chuyện sẽ chỉ rực rỡ như thế nếu như không có chuyện cách vài ba tuần sẽ có một hay vài kẻ xấu số bị đuổi khỏi trường hay bắt buộc xin thôi học dù hậu thuẫn là gia đình giàu có đầy quyền thế mà chẳng dám ý kiến ý cò gì. Cũng chẳng lạ, khi phạm phải luật cấm hoặc đi vào vùng cấm của kẻ mà ai cũng biết là ai đó thì đấy còn là rất nhẹ nhàng cho sự trừng phạt.
Quy luật đào thải của tự nhiên đã được ai đó áp dụng tại chính nơi đây, những kẻ rác rưởi và ngu ngốc phạm luật sẽ bị hất bay ngay lập tức, để lại chỗ cho những ai biết điều. Có lẽ một sức mạnh vô hình đang thống trị nơi đây
***
Đầu năm nay, một suất học bổng lại được vứt ra như thường lệ và... ai đó đã vô tình được chọn
Quân cờ đã tự động lên bàn cờ được lập trình sẵn. Số phận ngủ quên đã đến lúc thức dậy, mà đáng lẽ nó phải thế từ lâu rồi
Đã một thời gian ngắn Ngọc Nhi đến ngôi trường mới này. Thật chẳng may khi cô gái nhỏ chưa có nổi một sự khởi đầu tại đây như bao bạn bè đồng chăng lứa khác.
Ban đầu là vui sướng khi nhận giấy báo tuyển học sinh học bổng, lâu dần sự vui sướng ấy nhạt dần rồi gần như không sót lại gì khi cô gái nhỏ thực sự đến đây.
Nửa tháng trôi qua, Ngọc Nhi chưa có nổi một người bạn, tệ hơn là chẳng ai trong số học sinh trong trường nói chuyện với cô gái nhỏ dù chỉ là một lời nói rẻ tiền nào đó.
Chẳng còn lang thang khắp chốn trên sân trường, đã không còn những lần vô tình đi nhầm dãy lớp học vì chúng giống y nhau hay lạc đường mà chẳng thể hỏi ai nữa. Cô gái nhỏ đã thuộc hết mọi ngóc ngách trong ngôi trường rộng lớn này và có lẽ niềm vui duy nhất đang có là phát hiện ra một chỗ bí mật mà cái đầu bé nhỏ chắc rằng chẳng ai biết đến, nó nằm sau khuôn viên trường, vắng vẻ, đẹp, trên thảm cỏ xanh non chỉ có một đôi cây phong đỏ* tạo nên một khoảng trống mát rượi, một nơi lí tưởng để thư giãn và tách biệt khỏi không gian sặc mùi xa đến nghẹt thở.
*Gọi đôi cây phong đỏ là vì chúng mọc gần nhau và gần như cao bằng nhau, chỉ cách nhau ước chừng mét rưỡi
Như lúc này, cô gái nhỏ đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt ngay dưới gốc hai cây phong đỏ gặm nhắm từng trang của cuốn tiểu thuyết tình yêu ướt át
Đến đoạn nữ chính bị cô lập thì những uất ức tủi hờn bao ngày qua ùa về chiếm cứ toàn bộ tâm trí
Trước kia dù có chuyện gì thì Ngọc Nhi luôn kiên cường vượt qua tất cả và luôn sống thật tốt, chỉ vì lời hứa ấy, phải sống thật tốt!
Nhưng ngay lúc này, mọi thứ đã vượt qua giới hạn chịu đựng, chệch ra khỏi vòng kiểm soát khiến cô gái bé nhỏ chẳng thể ép những giọt nước mắt đang chực trào chảy ngược vào trong như trước nữa
Khép mi lại... Một giọt nước mắt trào ra, lăn nhẹ theo làn má...bị cơn gió lạnh vô tình hoà tan
Trôi theo những dòng cảm xúc riêng, chẳng hay biết có một bóng dáng cao lớn gần đó, khựng lại vài giây trước thứ nước mặn trong suốt ấy, đôi mắt xám tro thoáng hiện những tia màu đỏ quỷ dị
Rồi như chẳng thấy gì, bóng dáng ấy lao vút đi, biến mất sau tàng cây màu lá phong đỏ rực
***
Lén lút trèo qua bức tường cao vút nằm sát rạt cây cổ thụ...
Phù... Xong... Dáng người nhỏ bé đã thành công đứng trong sân trường, phủi phủi bụi đất dính trên quần áo là dư âm của việc leo cây trèo tường vừa xong, Ngọc Nhi tiếp tục bước đi về phía dãy kí túc
Mọi