Phải chăng đây là làn gió mát trước giông bão?
Hay...
Là một đặc quyền mà kẻ nguy hiểm ấy dành riêng cho cô gái nhỏ?
•••
Thư viện sau buổi trưa khá đông người, một số yên lặng đọc cuốn sách của mình còn một vài đôi tình nhân nào đó lại chọn bàn trong góc khuất để tâm sự và trao nhau một vài cái ôm ấp. Ngọc Nhi chính là một trong số những người đang đọc sách chăm chú, gấp lại cuốn sách đã đọc hết từ trang đầu đến trang cuối cùng, cô gái nhỏ bước qua từng kệ sách đôi mắt lướt qua kiếm tìm cuốn sách mà mình muốn đọc.
Ở kệ cuối cùng, nơi góc thư viện người ta dễ nhận thấy không ai dám lảng vảng ở đó, nhưng cô gái nhỏ nào hay biết gì về điều ấy, chỉ quan tâm đến những cuốn sách dày cộm đang xếp ngay ngắn trên kệ thôi
Bỗng Ngọc Nhi thấy một người con trai đang say ngủ nơi góc cuối thư viện, làn da trắng mịn không tì vết, mọi góc cạnh đều hoàn hảo, đẹp thật, một nét đẹp khiến vạn người mê
Cô gái nhỏ cứ vô duyên ngắm nhìn người ta như thế... Cho đến khi người con trai ấy mở ra đôi mắt màu xám tro, tia sắc lạnh chiếu thẳng vào cô gái nhỏ
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mắt không hề chớp, bất chấp cái nhìn thẳng thừng của cô gái đã vi phạm vào luật cấm của chàng trai
Phải, chàng trai ấy chính là Kỳ Nam - nhân vật nguy hiểm số một Quảng Uyên.
Chán ghét bản thân nhìn chăm chú một ai đó, muốn dời đi ánh nhìn mà không thể, Kỳ Nam cất giọng nói lạnh lùng hỏi cô gái nhỏ để phá vỡ bầu không khí này
- Tìm gì?
Ngọc Nhi chẳng có phản ứng gì, chỉ ngây ra như phỗng, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Kỳ Nam khiến chàng trai ấy khó chịu
Nhíu mi, dùng hết sự kiên nhẫn chưa từng có, Kỳ Nam một lần nữa lặp lại
- Tìm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiển nhiên, cái nhíu mi tỏ vẻ khó chịu của chàng trai ấy đã khiến cô gái nhỏ bừng tỉnh, hơi xấu hổ, câu trả lời trở nên ngập ngừng
- À! Tìm... sách
Trong lòng cô gái nhỏ lại bồi thêm một câu "chẳng lẽ đến thư viện để tìm cơm ăn chắc"
Nở nụ cười nhếch môi vì những ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô gái nhỏ. Láo thật!
Hai người trong cuộc đã quên mất, Ngọc Nhi đã vi phạm hết thảy luật cấm của Kỳ Nam. Nhưng chẳng sao cả, chàng trai ấy không nói, ai dám ho he đây.
Rất nhiều người đã chứng kiến cô gái nhỏ nhìn thẳng Kỳ Nam chằm chằm trong khi kẻ khác chỉ cần nhìn thẳng đã bị một trận thừa sống thiếu chết chẳng phân biệt trai hay gái, bóng của cô gái nhỏ cũng chạm vào người chàng trai ấy, rồi còn phớt lờ câu hỏi của kẻ nguy hiểm ấy
Đã có vài người thầm thương hại cô gái nhỏ, cầu nguyện cho một kẻ sắp phải hứng chịu tức giận của Kỳ Nam.
Nhưng không, tất cả họ đều sai rồi, Kỳ Nam không những không đối xử với Ngọc Nhi như cái cách vẫn thường dùng để đối xử với người khác: dứt khoát, nhanh gọn bằng bạo lực, mà hoàn toàn ngược lại, kẻ nguy hiểm ấy chỉ nhếch môi đứng dậy và bước đến gần cô gái nhỏ trong khi cô vẫn đang đứng im ở đó
Toàn thư viện đều sốc cực độ, sẽ phải gào thét điên cuồng nếu như Kỳ Nam không ghét tiếng ồn ào
Mọi người đều nín thở, đôi mắt dõi theo từng bước chân của chàng trai. Rồi, chỉ cần một sải chân dài, Kỳ Nam đã đứng trước mặt Ngọc Nhi, dùng tay nhặt mảnh lá khô nhỏ xíu màu đỏ, chắc hẳn nó bị rách từ lá phong và theo gió bám trên vai áo cô gái nhỏ
Cả thư viện chết lặng, hành động này quả thực quá sức tưởng tượng, nó lại đang diễn ra thật sự trước mắt họ
Nhiều người tự cấu véo mình, muốn xác nhận đây là mơ hay thật
Đau... Là cảm giác duy nhất từ những cái cấu véo
Phải! Tất cả đều không phải là mơ
Trời đất ơi...
Kẻ nguy hiểm ấy đã lại gần cô nữ sinh học bổng, thậm chí còn chạm vào vai cô gái nhỏ
Đây là một cảnh tượng trước giờ chưa từng có
Phải chăng đây là làn gió mát trước giông bão?
Hay...
Là một đặc quyền mà kẻ nguy hiểm ấy dành riêng cho cô gái nhỏ?
Đôi mắt xám tro quét một vòng qua những người nãy giờ đang suy nghĩ vớ vẫn
Thật tiếc! Nhưng tất cả đều biết điều, giản tán trong im lặng
Là thế, chỉ cần một cái liếc mắt, hay đơn giản chỉ là một lần lỡ nhắc tới cái tên Kỳ Nam...thì mọi loại sợ hãi sẽ lập tức bủa vây
***
Từ cái lần gặp gỡ chàng trai ấy ở thư viện, Ngọc Nhi phát hiện, lòng mình có chút gì đó là lạ, nhen nhóm trong lòng một ít nhớ thương và một sự bực bội khi mình thích ai đó mà chẳng thể lại gần
Cũng từ lần đó, trong vườn hoa Quảng Uyên này, những bông hoa đầy màu sắc và toả ánh hào quang như những vì tinh tú lần đầu tiên chú ý đến sự hiện diện của một bông hoa dại không sắc không hương
Đúng vậy, Ngọc Nhi chính là bông hoa dại ấy. Những cô chiêu cậu ấm đã không còn phớt lờ sự có mặt của cô gái nhỏ ở bất cứ nơi đâu, tuy rằng với thái độ kì quặc
Họ ném cho Ngọc Nhi vài cái nhìn tò mò hay nhiều hơn là những ánh mắt soi mói
Họ đáp lại lời chào hay bâng quơ nói một câu ngắn cũn với cô gái nhỏ
Đôi khi còn có một vài sự giúp đỡ nho nhỏ trong thầm lặng đến từ họ
Vẫn chưa có ai làm bạn với Ngọc Nhi, nhưng những điều đó cũng đủ làm cô gái nhỏ vui vẻ hết cỡ. Mà vui quá Ngọc Nhi lại như kiểu ẩm não nhẹ, cô gái nhỏ tự cười vói bạn ngồi cùng bàn mặc cho người ta chẳng nhìn mình, hay đôi khi tự mình cầm chổi quét lá khô trong sân lúc rảnh rỗi mặc kệ đó vốn dĩ là công việc của cô chú lao công và chẳng học sinh nào khác trừ cô gái nhỏ làm và bây giờ, lại thêm một sự ẩm ương nữa, Ngọc Nhi đang đi ra từ dưới tán lá đôi cây phong đỏ, não bắt đàu đém từng hòn gạch theo những bước chân hướng về phía khu kí túc...
À! Hoá ra cô gái nhỏ đang đếm những hòn gạch được bao bởi hai hàng sỏi đen trắng bên cạnh theo bước chân kể từ gốc đôi cây phong đến khu kí túc, chắc hẳn phải vui sướng cùng rảnh rỗi quá đến nỗi sinh nông nổi thế này nhỉ?
Thình lình, một dáng người thon thả cùng đôi chân dài chặn đường Ngọc Nhi
Tạm thời dừng công việc đếm gạch, cô gái nhỏ không ngẩng đầu lên mà tìm lối đi tránh dẫm nát hoa cỏ và bước qua cô nữ sinh kia
Bị cô gái nhỏ lơ nhưng chẳng hề gì, cô nữ sinh xoay người đuổi theo cô gái nhỏ, gọi to
- Này...
Có lẽ vì gọi "này" chưa đủ để đối phương biết mình đang gọi, cô nữ sinh lại tiếp tục nói lớn
- Đứng lại...cô bạn học bổng
Bước chân Ngọc Nhi dừng hẳn, nữ sinh kia đã đứng ngay đằng trước, nhanh chóng cất giọng như sợ cô gái