Chương 71.
Anh không có du͙ƈ vọиɠ sao?
Editor: Ra Đi Dạo Hoy
Tiêu Ngộ An đã quen cái tính bày trò và nhỏng nhẽo của Minh Thứ từ lâu, nhưng lần này không giống bất kì lần nào trong quá khứ.
Ngày trước là em trai đối với anh trai, anh trai có nghĩa vụ nuông chiều cùng bao dung.
Nhưng lần này lại là của kẻ theo đuổi đối với người được theo đuổi, quyền nắm bắt hoàn toàn nằm ở trong tay anh, và anh không có nghĩa vụ phải dung túng cho kẻ theo đuổi đó.
Anh cúi đầu nhìn đường gáy dài thẳng, ấn đường nhướng lên rất mỏng, ánh sáng trắng từ đèn trần chiếu xuống, ở bên trong con ngươi của anh phủ lên bóng râm như ngọn núi.
Anh có thể đẩy Minh Thứ ra, mà thực tế, tay của anh đã đè lên đầu vai của Minh Thứ.
Bây giờ trọng tâm tư thế hiện tại của Minh Thứ không ổn định, anh chỉ cần quơ tay một cái, Minh Thứ sẽ ngã ngược ra đằng sau.
Rốt cuộc anh vẫn không đẩy Minh Thứ, để Minh Thứ tiếp tục nằm lên đầu gối mình.
Suy nghĩ trong lòng Minh Thứ, giờ này năm ngoái anh đã nắm rõ. Năm nay Minh Thứ đem toàn bộ đồ đạc chạy đến, chỉ nói mình rạn nứt với gia đình, tới dựa dẫm anh, chuyện đã nói của một năm trước không nhắc đến một chữ, diễn màn chậm mà chắc với anh, cứ nghĩ rằng anh không hay, nào biết Minh Thứ là người lớn lên bên cạnh anh, thì mấy suy nghĩ nhỏ bé ấy làm sao giấu được anh?
Anh không khó chịu tiếp xúc gần gũi của Minh Thứ, mấy năm nay sống đơn thân một mình, sự xuất hiện của Minh Thứ thậm chí khiến anh cảm nhận được loại cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không gặp, thứ cảm giác có người bên cạnh ấy vốn không hề xấu.
Thế nhưng anh lại rất mâu thuẫn.
Trong tính cách của anh có một mặt lạnh nhạt xa cách, không phải cứ hễ là ai cũng có thể tiến nào thế giới của anh, còn cảm xúc của anh càng không phải chỉ cần tìm đại một người là đã có thể vỗ về.
Minh Thứ từ nhỏ đi theo anh, vì thế nên mới có thể dễ dàng khiến anh cảm thấy dễ chịu, nếu đổi thành một người khác e là không được.
Nhưng cũng chính vì nguyên do Minh Thứ từ nhỏ đã đi theo anh, là trách nhiệm và là phần nhớ thương duy nhất trên đời này của anh, nên anh mới không tài nào hời hợt đáp lại Minh Thứ.
Anh là phụ huynh của Minh Thứ, làm thế nào có thể dung túng sự theo đuổi của Minh Thứ?
Thứ Minh Thứ tắm là nước lạnh, vậy mà cả người lại khô nóng. Vừa dứt lời khi nãy, đã không còn hé tiếng nào, trong ngực sóng trào nhấp nhô lên xuống, vừa bất an lại vừa hưng phấn, tự trách mình quá mất mặt, không biết dùng não lựa lời, rồi lại tự khen mình vài câu, khen mình nói lời đó quá ổn.
Do Tiêu Ngộ An bảo cậu là mèo, vậy cậu sẽ nhận chức làm con mèo ta này.
Cậu dính người đấy, mèo ta dính người không phải là bản tính trời ban sao?
Trong lòng mèo ta giống như có một con mèo nhỏ khác đang túm lấy cào loạn, Minh Thứ ngẩng đầu, bàn tay đặt lên đầu gối của Tiêu Ngộ An, nhìn ngắm Tiêu Ngộ An, đôi mắt bây giờ còn ướt hơn khi nãy, ánh sáng bên trong lắc lư dao động, cau loạn cả tâm trí hai người.
"Anh, anh không đẩy em, thì em đến dính anh thật đấy." Chắc là ở phòng tắm quá lâu, nên giọng nói của Minh Thứ bị nước ngâm mềm đi, "Lúc trước em không dám dính anh, em nhịn lâu lắm đó, nhịn đến nỗi khó chịu, nhịn đến nổi sắp thành tật mất rồi."
Ngoại trừ Minh Thứ, thì không còn ai có thể nói mấy lời này với Tiêu Ngộ An, tỏ ra yếu ớt, lấy lòng, bị động đến nhường này, giống như đặt bản thân rất thấp, thế nhưng lại biết được chiều nên kiêu ngạo, được chỗ dựa nên chẳng e sợ.
Bóng râm tựa núi trong mắt của Tiêu Ngộ An rơi lên người Minh Thứ, đè chặt lấy Minh Thứ. Minh Thứ liếc nhìn hầu kết của anh đang chuyển động, thứ này giống như một tiếng kèn lệnh, mời gọi kẻ cầu mong tình yêu nhanh chóng lâm trận.
Bởi vì căng thẳng nên lòng bàn tay của Minh Thứ toát mồ hôi, cậu túm lấy đầu gối của Tiêu Ngộ An, dùng sức giữ chặt, để mình tiến về phía trước, lên đến ghế sofa, vắt ngang chân ngồi lên đùi của Tiêu Ngộ An, hai tay lớn mật ôm chặt lấy cổ Tiêu Ngộ An.
Vừa nãy cậu ở bên dưới nhìn Tiêu Ngộ An, con ngươi của Tiêu Ngộ An cứ như một hồ nước đen thẩm, ngay phút chốc đã có thể nhấn chìm cậu.
Hiện tại cậu đang ở trên cao, nhìn xuống Tiêu Ngộ An, đăm đăm nhìn ánh mắt ấy đã biến thành một mặt hồ chiếu sáng mọi phương, mà bóng dáng của cậu phản chiếu ngay tâm con hồ.
Thân thể tiếp xúc gần kề, đùi dán vào nhau, Tiêu Ngộ An dễ dàng thấy được Minh Thứ đang run rẩy.
Anh không biết trong cơn run này còn lẫn vào tạp chất gì khác, là phấn khởi ư? Là sợ hãi ư? Hay là khó xử vì tình?
Anh vô cùng kinh ngạc sự nuông chiều từng bước một này của mình, Minh Thứ nào giống con mèo ta gì, rõ ràng là một con báo vênh váo hống hách.
Móng vuốt của con báo đã vơ được lên cổ của anh luôn rồi.
Anh nắm chặt tay trái của Minh Thứ, vừa tính gỡ cái tay không an phận ấy ra khỏi người mình, Minh Thứ đã hạ người xuống, cong lưng, dán mặt lên vai của anh, mái tóc ướŧ áŧ nhẹ nhàng cọ xuống áo ngủ anh vừa thay, "Anh à, em khó chịu, ban nãy em ở bên trong vừa nghĩ đến anh vừa làm."
Tiêu Ngộ An nhíu mày chặt hơn.
"Em vốn nghĩ làm một hồi là ổn, lúc em làm ấy trong đầu toàn là anh thôi, bên tai cũng toàn là giọng nói của anh, trong không khí cũng tràn ngập mùi của anh. Anh bảo em là mèo ta, thì mấy hơi nóng ấy cứ dán vào người em, giống lửa vậy thiêu đốt em." Trên lưng Minh Thứ đổ mồ hôi, hô hấp dần dần nặng nề, "Cơ mà làm xong vẫn vô dụng, tắm nước lạnh cũng vô dụng. Em vẫn khó chịu, anh sờ em đi."
Nói đoạn, Minh Thứ gấp gáp túm lấy tay Tiêu Ngộ An, dẫn dắt xuống lưng mình, muốn Tiêu Ngộ An xoa lưng cho cậu, khi bàn tay Tiêu Ngộ An cách lớp vải dán lên sống lưng cậu, nhè nhẹ bao bọc tấm lưng.
Tiêu Ngộ An mặc Minh Thứ bám lên người mình, giống như ôm lấy một nguồn nhiệt cỡ lớn. Mất một lúc lâu, anh mới vỗ nhẹ lên lưng Minh Thứ vài cái, "Cái trò này còn tính giở tới bao lâu?"
"Không phải giở trò." Giọng Minh Thứ ảo não, chứa theo giọng mũi, nôn nóng lặp lại câu trả lời: "Anh à, em không phải giở trò."
Tiêu Ngộ An gần như dùng ngữ khí dỗ người nói: "Vậy còn không mau đứng dậy? Trời nóng như vậy, em không ngại đổ mồ hôi dính người hửm?"
"Em khó chịu mà." Minh Thứ không chịu động đậy, "Anh, trong lòng em có ý muốn, có du͙ƈ vọиɠ, em nhịn khó chịu."
Từ du͙ƈ vọиɠ này nói ra không hề có ý giấu giếm, tay đang đặt trên lưng Minh Thứ của Tiêu Ngộ An hơi cứng đờ lại.
Bỗng dưng Minh Thứ chống người dậy, ở khoảng cách cực