Chương 72.
Minh Thứ rinh túi bαo ƈαo sυ về thật.
Thường ngày Tiêu Ngộ An sẽ ngủ ở phòng ngủ, nên hơn một tháng nay Minh Thứ rất thành thật, mỗi khi vào phòng ngủ toàn là để lấy quần áo trong tủ đồ, rất có ý thức cách xa giường, lần này là lần đầu tiên được nằm lên giường.
"Tấm chiếu"(*) dưới thân bị điều hòa thổi mát lạnh, Minh Thứ trừng mắt nhìn chằm chằm cửa kính trên trần nhà, một lúc lâu sau mới thấy đầu mình nguội lại, tay chân lóng ngóng túm chặt lấy tấm chăn, bọc mình lại thành một cái kén.
*麻将块: cờ mạt chược, ý ở đây có nghĩa là tấm chiếu có khối hình mạt chược.
Trong chăn có mùi của Tiêu Ngộ An, rất nhạt, đó là mùi cơ thể lẫn theo hương sữa tắm sau khi tắm xong, mỗi ngày cứ vươn lại một ít lên chăn, dần dần trở thành một vết tích riêng biệt.
Ban đầu Minh Thứ ngơ ngác túm chăn, giống như một tên say rượu tự ép bản thân mình phải tỉnh táo. Thế nhưng tỉnh được một nửa, thì mùi hương trên tấm chăn lại khiến men say trong cơ thể nổi dậy, giống như một loại thuốc độc mê hoặc người khác, thiêu đốt toàn bộ du͙ƈ vọиɠ, khiến nỗi xúc động vẫn chưa kịp bùng phát kia cháy lên hết.
Có thứ gì đó nhảy nhót trong ngọn lửa đang kêu rào lăn lộn, cậu ra sức ôm lấy cẳng chân, cuộn tròn lại thành một cục, cứ như không biết chán mà ngang ngược hít lấy hít để mùi hương đó, tưởng tượng đấy là cái ôm của Tiêu Ngộ An.
Không, không chỉ là ôm áp.
Còn có chiếm hữu.
Cậu muốn trên chiếc giường này, muốn hơi thở của Tiêu Ngộ An nồng nàng hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần, lan rộng khắp trời khắp đất, hô hấp của cậu tràn ngập thứ đấy, mãi cũng sẽ không ngửi được mùi hương của người nào khác.
Cậu sẽ dâng tất cả cho Tiêu Ngộ An, mặc cho Tiêu Ngộ An đùa giỡn thao túng.
Nóng bức trong cơ thể cưỡng ép cậu dùng sức lên tấm chăn, cậu nắm chặt đến thế, vậy mà lại giống như du khách cơ hàn đói khát.
Cậu cắm nắm tay vào gối đầu, hít vào một hơi sâu. Ý thức được một nửa điên cuồng một nửa thanh tỉnh, một nửa thanh tỉnh kia trào phúng cười giễu một nửa điên cuồng còn lại.
"Mày đang làm gì đấy? Mày yêu Tiêu Ngộ An, hay là chỉ muốn làm với anh ấy?"
"Nghĩ lại lời ban nãy mày nói xem, mày không biết xấu hổ à? Không thấy quá mất mặt hay sao?"
Cậu gác đầu lên gối lắc mạnh đầu, sống lưng như cây cung, đồ ngủ mỏng manh thấm ướt mồ hôi. Nhưng cậu không thể để mình bình tĩnh nổi, dường như nén nhịn của mấy ngày qua vào đêm nay bạo phát ra hết cả.
Cậu rất muốn Tiêu Ngộ An, thay vì bắt đầu nắm tay yêu đương với Tiêu Ngộ An, cậu càng muốn lập tức làm với Tiêu Ngộ An.
Ý tưởng này làm cậu giật mình, ngồi xổm dậy, hai tay chà lên chà xuống hai mắt, thấp giọng thì thầm: "Không phải, không có..."
Cậu quả thật không muốn thừa nhận ý tưởng điên cuồng đó nhảy ra từ trong đầu mình.
Trái tim giống như bị đốt cháy, máu bơm hết nhiệt nóng chảy vào tứ chi, cậu sờ gương mặt mình, bàn tay như thể bị thiêu nóng mà gấp gáp tách ra.
Du͙ƈ vọиɠ trắng trợn khiến cậu căm phẫn hổ thẹn, cậu nghĩ mình không nên như vậy.
Rõ ràng cậu đã lên kế hoạch ổn thỏa, tại sao bỗng dưng khống chế không được nữa, cứ như con dã thú chỉ muốn làm thôi vậy?
Cậu đương nhiên muốn làm với Tiêu Ngộ An, nhưng cậu còn muốn cùng Tiêu Ngộ An làm thật nhiều chuyện khác nữa!
Đầu óc rối tung, cậu nghĩ lại vừa rồi, từng màn từng màn ở phòng khách chảy vào đầu não, cậu như suýt kêu ra tiếng, lần nữa chôn mặt vào gối.
Cậu không dám nhớ lại những việc mình từng làm những lời mình đã từng nói, sao lại không biết xấu hổ vậy, sao cứ như một chú chó đực vào kì động dục vậy?
Chẳng trách Tiêu Ngộ An lại vứt cậu nhốt vào đây.
Có mấy lời khi nói không nghĩ gì nhiều, chỉ biết nói ra thì sẽ không khó chịu nữa, vậy mà lại là chân tình thật ý, là lời nói phát ra từ tận đáy lòng. Nhưng thật ý và lời nơi đáy lòng không phải toàn là những thứ phải nên được cất kỹ sao?
Bọn chúng là dòng máu chảy, chất chất vào trong đấy là thịt, cứ vậy dễ dàng khoét ra hết, đã không còn chừng mực, không còn thể diện.
"Hức..." cơn ức nghẹn cuộn trong lồng ngực, cuối cùng cũng phát ra nơi yết hầu, Minh Thứ bị tiếng "hức" của mình nức đến bình tĩnh lại.
Cưỡi lên đùi Tiêu Ngộ An là thế, nhưng cậu không có tí sức nào.
Hồi học cấp ba có rất nhiều người thích cậu, nhưng cậu xưa nay chưa từng yêu đương, nai tơ lắm đấy, làm sao hiểu được cách quyến rũ người ta chứ? Ban nãy nhất thời xúc động nên mới nhảy lên đùi Tiêu Ngộ An ngồi, nói năng lung tung, tay còn mò xuống vùng tam giác phía dưới, như thế không phải là đồ rớt liêm sỉ thì là gì đây?
Đồ rớt liêm sỉ xoay tới xoay lui, nằm chỗ nào cũng thấy có ngọn lửa đang nung đốt mình.
Nghĩ rằng ngủ không được chắc rồi, nhưng cậu cũng ngại ra cái cửa đằng kia.
Bây giờ cậu không muốn thấy Tiêu Ngộ An.
Cậu sẽ ngượng chết mất.
Tiêu Ngộ An muốn để Minh Thứ tự làm nguội đầu mình lại, nhưng còn mình thì không hề ổn như bề ngoài Minh Thứ đã thấy.
Khi Minh Thứ cọ anh, không phải anh không có phản ứng. Anh là một người đàn ông bình thường, cũng không thiện lương gì. Trước nay anh luôn lập sẵn mục tiêu và kế hoạch chính xác, mấy năm này bởi vì công việc, nên mới tạm thời gạt bỏ tình cảm ra lề.
Nhưng nhu cầu sinh lý và tình cảm là hai chuyện khác nhau, anh có thể không yêu đương, bên cạnh không cần ai, nhưng không có nghĩa anh là một tên đầu gỗ. Minh Thứ nháo anh đến thế, nếu nói trong lòng anh chẳng có tí dao động trổi sóng nào, thì đó là chuyện không thể.
Lúc này để Minh Thứ bình tĩnh lại, cũng là để cho anh có một khoảng trống để suy nghĩ về chuyện bây giờ.
Minh Thứ đã tỏ rõ với anh, năm trước một đợt, bây giờ lại thêm một đợt. Năm ngoái vướng phải kì thi Đại học, anh không thể nói lời nặng nhẹ. Năm nay không cần phải lo nghĩ về kì thi này nữa, anh đã có thể dạy dỗ Minh Thứ một trận ra trò, có thể mặc sức đẩy Minh Thứ ra khỏi mình sao?
Hình như vẫn không thể.
Minh Thứ không phải là người khác, anh phải thay đổi tất cả từ thái độ đến phương pháp mình dùng lên bất luận người nào khi đối mặt với Minh Thứ.
Tính nhạy cảm của Minh Thứ anh rõ hơn ai hết, ban nãy Minh Thứ có thể bò lên người anh động tay động chân, đó là vì việc đến nước này không thể thoát nữa. Minh Thứ dâng sự chân thành của tuổi trẻ vạch ra cho anh, mà anh lại không thể thờ ơ chẳng chút động lòng.
Thế nhưng cứ mặc Minh Thứ truy cầu, chuyện này anh tạm thời không thể chấp nhận mình làm như thế.
Anh vẫn xem Minh Thứ là em trai, anh trai có thể nuông chiều em trai giở tính nghịch ngợm, chẳng có tí lý do, thế nhưng lại rất khó để có thể xem cậu em mình trông đến lớn thành người yêu của mình.
Dưa hấu vẫn đặt trên bàn trà, nhưng không ai ăn. Tiêu Ngộ An nhắm mắt ngồi một lúc, mới đứng dậy đem dưa hấu vào nhà bếp. Tối nay không ăn, để đến mai sẽ hư mất, anh thì không có tâm trạng ăn, cũng biết Minh Thứ nửa đêm cũng sẽ không chuồn ra, nên chỉ đành vứt vào thùng rác.
Minh Thứ thấy nguồn sáng giữa khe cửa đã tắt, mới ấn điện thoại lên xem, đã qua 12 giờ.
Trong lòng cậu vẫn đang hoảng, không ngừng tự nhủ ngủ rồi sẽ ổn, ngủ rồi sẽ ổn thôi. Kết quả lại gắng