Lập Huân giật mình, theo phản xạ anh kéo lấy cả người Du Nguyên xuống ấn ngay vào bức tường bên cạnh mình, sau đó còn không quên dùng tay bịt chặt miệng cô lại, cố định cả người cô trong phạm vi của chính mình.
Sau khi làm xong một loạt các hành động trên, anh liền vội quay đầu quan sát tình hình xung quanh thấy mọi thứ đều diễn ra bình thường, trong lòng mới chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng anh mới quay đầu nhìn đến chủ nhân của tiếng hét lúc nãy vừa định lên tiếng không ngờ lại nghe được một âm thanh khác từ phía xa vọng lại.
“Bên kia hình như có tiếng người?” Hai người đàn ông cao lớn mang trên người là bộ quân phục nghiêm trang đang đi về hướng này, ánh mắt họ đảo quanh dò xét hết mọi ngóc ngách nhưng lại không tìm thấy điểm gì bất thường, một người trong số đó trông thấy vậy liền lên tiếng.
“Có vẻ anh nghe lầm rồi, bên đây không có ai cả.”
Hai người đảo mắt ra xung quanh, vòng đi vòng lại mấy bận cũng không thấy gì khác thường nên chỉ đành quay về khu trực ban.
Những hạt mưa tuyết bắt đầu vơi dần làm rõ lên hình ảnh thấp thoáng của thực tại khi hư không tan vào.
Trong bóng tối, khuất sau gốc cây hòe già, một đôi nam nữ đang nằm nép mình giữa đống cát tuyết hòa vào những chiếc lá hòe rơi rụng.
Người đàn ông cao lớn dùng thân người bao trọn lấy thân hình nhỏ nhắn của cô gái, một tay anh giữ chặt eo cô gái, tay còn lại bịt lấy miệng cô gái ấy, anh cắn răng bản thân ngăn không cho bất cứ âm thanh nào phát ra.
Cô gái ấy chính là Du Nguyên, cả người cô bây giờ đã bị vây hãm dưới thân người đàn ông này, trong phút chốc cũng chỉ có thể mở to đôi mắt mà trân trân nhìn vào viễn cảnh trước mặt mình.
Đợi hai người kia đi xa, Du Nguyên cũng cảm thấy mình như sắp tắt thở bèn ú ớ kêu lên.
Lập Huân quay đầu nhìn cô, bây giờ mới phát hiện bản thân không chỉ đè chặt cô còn bịt luôn cả đường thở của cô.
Nhìn gương mặt vì thiếu oxy mà đỏ bừng lại, khiến anh ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, Lập Huân không dám sơ suất bèn vội lấy tay ra khỏi người cô, vốn dĩ chỉ muốn chống tay lên đất theo đà mà ngồi dậy.
Không ngờ đến việc Du Nguyên không cẩn thận mà đạp chân lung tung, Lập Huân còn chưa đứng dậy thì cô đã nghe thấy một tiếng “hự” đầy đau đớn vang lên.
Chưa kịp định hình lại thì thân hình người đàn ông đã hoàn toàn nằm rạp trên người cô, cả khuôn mặt anh cũng vùi thẳng vào hõm cổ cô.
Bầu không khí phút chốc bỗng nhuốm mùi ái muội…
Du Nguyên như muốn hụt hơi, thấp giọng cảnh cáo: “Anh muốn chết hả?”
Lập Huân cũng không vừa gì, anh ngẩng đầu lên nhìn cô hơi thở dường như có chút gấp gáp.
Vừa ổn định lại một chút liền hậm hực nói: “Là cô muốn chết thì có!”
Cô hơi ngẩn người, vừa định lên tiếng liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Qua tia sáng nhỏ cô thấy trên trán Lập Huân lấm tấm đầy mồ hôi, cả gương mặt tuấn tú cũng gần như méo xệch lại, trông như anh vừa phải trải qua một trận đau kinh hồn bạt vía nào ấy nhỉ? Thực chất, Du Nguyên cũng không hề biết bản thân vừa gây ra họa lớn, mà người gánh họa bây giờ lại là Lập Huân.
Thầm so sánh với tình trạng hiện tại, cô chỉ cảm thấy tên đàn ông trước mặt mình y như là đang có bệnh.
“Này, anh sao vậy? Bị bệnh à?” Cô nhìn anh, có lòng tốt hỏi thăm.
Lập Huân không nói gì chỉ nhìn cô chăm chăm, sau đó liền nhanh chóng nhấc người ngồi dậy, quay đầu tránh xa phạm vi mùi hương trên người cô.
Du Nguyên đương nhiên không biết anh bị gì, lại thấy biểu cảm thoáng chốc đã lạnh lùng bao lấy gương mặt cương nghị của anh, cô bất chợt bĩu môi, thầm nghĩ: Vờ vịt gì chứ? Anh ôm tôi còn làm như mình chịu thiệt thòi lắm vậy?
“Sao cô lại ở đây?” Anh không quay đầu lại chỉ liếc qua cô rồi hỏi một câu nghe có vẻ bâng quơ.
“Tôi đến đây đương nhiên là có lý do, còn anh sao lại ở đây?” Du Nguyên cũng ngồi rạp trên đống cát trắng trộn lẫn là lá hòe vàng, thờ ơ nói.
Lý do đến đấy của cô chính đáng mà nói là để đón chị cả, nhưng vừa lúc nãy chính cô cũng không ngờ lại nhìn thấy Lập Huân lén lút trèo vào đây, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này nên cũng không nghĩ nhiều mà lập tức theo anh trèo vào.
Dù sao đột nhập quân khu cũng là một chuyện cực kỳ thú vị, chỉ là không ngờ tài thám tử còn chưa có cơ hội khoe mẻ đã bị tên đàn ông này dễ dàng phát hiện ra.
Lập Huân không trả lời, anh quay đầu lại nhìn cô, lợi dụng vài tia sáng nhỏ anh bất chợt lại nhìn rõ cô gái đang ngồi trước mặt mình.
giữa đống là hòe vàng ươm pha lẫn màu trắng của tuyết cô khoác trên mình một chiếc áo bông lớn, nón áo bông trắng trùm hẳn lên đầu khiến cô trông như một con thỏ bông, gương mặt xinh đẹp hơi cúi xuống vừa nhìn đã khiến người ta thương.
Thương? Anh hơi buồn cười thay cho cách dùng từ của mình, cứ nhìn cô như vậy tự nhiên lại nhớ đến cái ôm ban nãy, trong hô hấp anh đến giờ vẫn còn thoang thoảng hương hoa Ngọc Lan dịu dàng tỏa ra từ trên cơ thể cô, bất giác lại có thứ gì đó trong anh chợt thay đổi.
Du Nguyên thấy anh không trả lời liền ngẩng đầu lên nhìn lại vừa hay chạm phải ánh mắt anh, hành động của cô vốn dĩ rất bình thường lại khiến Lập Huân trong thoáng chốc đã sửng sốt, sau đó liền lập tức quay đầu đi chỗ khác, anh chợt có cảm giác gương mặt mình đang bắt đầu nóng dần lên.
Du Nguyên nhìn anh chẳng hiểu gì, cô tò mò ghé sát lại nhìn vào gương mặt hơi nghiêng của anh.
Thật ra, khi nhìn với khoảng cách gần như vậy cô buộc phải thừa nhận góc nghiêng của người đàn ông này thật sự rất đẹp, mũi cao, mắt sâu, mày kiếm… Càng nhìn càng khiến người ta luyến tiếc không rời được mắt.
Cô không nhịn được bèn tiến sát lại, qua vầng sáng nhỏ cô bỗng lại thấy gương mặt anh hơi đỏ, nói sao ấy nhỉ? À, chính là ửng đỏ! Hai má anh lại có chút ửng đỏ.
Lập Huân bị cô nhìn như hổ đói đến nỗi không được tự nhiên, anh ngửa mặt ra sau rồi hắng giọng nói: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Như chợt nhớ ra điều gì Du Nguyên lại bất lình thình lên tiếng.
“Anh… Có cảm thấy khó thở không?”
“Hả?”
“Ý tôi là anh có cảm thấy buồn nôn, đau bụng hay chóng mặt gì không?”
Lập Huân nhìn cô đầy khó hiểu.
Du Nguyên đương nhiên không để ý đến ánh nhìn kỳ ngoặc của anh, cô chỉ chăm chăm nhìn anh hết lượt này đến lượt khác từ trên xuống dưới.
Đôi mày bất chợt hơi nhíu lại, ngay sau đó cô bèn tiến sát gần anh thêm một chút nữa, Lập Huân giật mình còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đưa tay lên chạm vào khoảng mồ hôi ướt đẫm trên trán anh, tiếp đến lại đưa tai áp hẳn lên ngực anh, nghiêm túc lắng nghe từng nhịp đập trong trái tim anh.
Ừm… Thình thịch! Thình thịch!
Lập Huân bị hành động này của cô làm cho nuốt nước bọt, hương hoa Ngọc Lan dịu nhẹ lại bắt đầu bao trùm lấy anh khiến trái tim vốn dĩ đã bình ổn tựa như lại có chút run rẩy, hơi thở vì vậy mà càng trở nên gấp gáp, một phản ứng sinh lý bình thường lại bắt đầu cuộn trào trong cơ thể anh.
Đến khi không chịu nổi nữa, vừa định giơ tay đẩy cô ra, không ngờ Du Nguyên lại bất lình thình ngước mặt lên nhìn khiến anh suýt giật bắn người, trái tim cũng chợt có chút mềm nhũn đi.
Cái con nhóc này, cô không biết bản thân đang chơi đùa với lửa thật đấy à?
Chưa để anh nói gì, cô đã chợt cắt ngang, ánh mắt nhìn anh lại có chút thận trọng: “Không xong rồi! Anh không xong rồi!”
Lập Huân nghe xong câu này như ngừng thở tới nơi, ánh mắt càng nhìn càng không được tự nhiên.
“Cô… Cô nói vậy là có ý gì chứ?” Nhưng anh vẫn cứng miệng hỏi.
Du Nguyên đâu biết anh nghĩ gì liền thành thật nói: “Anh xem này, tim anh đập rất nhanh.
Còn nữa, anh còn vã rất nhiều mồ hôi…” Vừa nói cô vừa lấy tay anh đặt lên vị trí trái tim anh như thật sự muốn anh tự cảm nhận nhịp đập của chính trái tim mình.
Anh nhìn cô, nuốt nước bọt trong vô thức, vừa định lên tiếng giải thích Du Nguyên đã bất ngờ vỗ mạnh vào vai anh, nghiêm túc nói.
“Tĩnh Lâm từng nói với tôi, trong khoa cậu ấy từng có một sinh viên mắc phải các triệu chứng giống như anh, cụ thể là tim đập nhanh lại vã rất nhiều mồ hôi, không những vậy còn nôn ói liên tục.
Anh xem mặt anh đã đỏ tới tận mang tai rồi này, tuy không xuất hiện tình trạng nôn ói nhưng khả năng xuất phát bệnh chắc chắn sẽ nặng hơn mức bình thường.
Lập Huân à, anh mắc bệnh rồi! Bệnh đó gọi là gì ấy nhỉ? À, là hội chứng Dumping! Đúng đúng là Dumping, Dumping…”
Một câu nói chặn họng khiến Lập Huân tức muốn hộc máu, sắc mặt ngày càng khó coi.
Du Nguyên một lòng nghĩ đến tình trạng bệnh của anh, khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh cũng không nghĩ nhiều mà lập tức kéo lấy tay anh đứng dậy.
“Không được rồi, tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta vẫn không nên chậm trễ.
Anh mau theo tôi đến bệnh viện ngay lập tức, tôi nghe Tĩnh Lâm nói khi xuất hiện những triệu chứng này phải lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra, nói không chừng sẽ còn nguy hiểm đến tính mạng thật đấy!”
Lập Huân ngồi yên không nhúc nhích, Du Nguyên thấy vậy lại càng sốt ruột hơn, cô dáo dác nhìn xung quanh một cái rồi ngồi sụp xuống bên cạnh anh.
Chân thành nói: “Tôi biết anh đến đây nhất định là có nguyên nhân nhưng gặp bệnh thì phải chữa bệnh, anh nói đúng không? Lập Huân à, anh đừng cố chấp nữa, nghe lời tôi đến bệnh viện kiểm tra đi được không? Tôi biết anh không chấp nhận được việc mình mắc bệnh nhưng anh phải hiểu bệnh tình mà phát hiện sớm chừng nào thì dễ dàng chữa trị chừng nấy.
Nếu anh thực sự có việc cần làm vậy thì chúng ta đi bệnh viện trước, nếu tình trạng của anh không có gì đáng lo ngại vậy thì tôi sẽ cũng anh quay lại đây, được không? Được rồi, anh đừng suy nghĩ nữa, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, cũng lắm sau này tôi không chế giễu anh nữa, không gài bẫy hãm hại anh nữa, cũng tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này, được không? Đi thôi…” Cô gần như hết nước hết cái, vừa lấy lý lẽ ra vừa khuyên nhũ tận tình, không những vậy còn thề nguyện năn nỉ anh hết lời, chỉ mong anh hồi tâm chuyển ý mà theo cô đến bệnh viện.
Thú thật là Tĩnh Lâm từng kể cho cô nghe về tình trạng của sinh viên đó, cô thật sự không muốn ngồi đây đợi khiêng xác anh quay về đâu.
Hơn nữa, bây giờ đang ở quân khu, nếu bị người ta phát hiện thì phải làm sao? Không nói tội trạng tự ý đột nhập quân khu nặng bao nhiêu, chỉ riêng một cái xác nằm ngay bên cạnh cô, Du Nguyên này dù có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không thể rửa sạch tội.
Lập Huân không nói gì, anh ngước nhìn cô chợt mỉm cười, nụ cười này khiến cô vừa nhìn thôi cũng muốn rợn tóc gáy.
Bị anh nhìn chằm chằm khiến cô không ý thức được bèn lùi về sau một bước nhưng ngay sau đó Lập Huân đã nhanh chóng kéo cả người cô lại.
Du Nguyên mất trọng tâm liền ngã nhào xuống đất, Lập Huân theo đà đè lên người cô, cả hai như quay về với viễn cảnh ban đầu, hai cơ thể sát vào nhau, người này đè lên người kia trong cực kỳ ám muội.
Trong khoảnh khắc này tất cả như ngưng đọng.
Du Nguyên vô thức nuốt nước bọt.
“Cô thực sự cho rằng tôi đang bệnh?” Anh nghiến răng nhấn mạnh chữ “bệnh” kia một cách cay nghiệt.
Trong lúc này, Du Nguyên lại cảm thấy anh rất kỳ lạ, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu kia bất chợt khiến cô cũng có chút rùng mình, cuối cùng chỉ có thể dè dặt gật đầu.
Cái gật đầu của cô không khiến anh giận dữ ngược lại nụ cười trên môi càng thêm đậm, một tay anh vuốt ve gương mặt cô, giọng nói vang lên có chút khàn khàn.
“Cô cũng nói sức khỏe là quan trọng nhất, hay là… Cô giúp tôi chữa trị một chút?”
“Anh dở hơi à, tôi thì chữa gì được cho anh?” Cô gạt tay anh ra, bực bội lên tiếng.
“Ha…” Giọng cười trầm thấp rơi ra từng kẽ răng anh, ngay sau đó anh liền bổ sung thêm một câu: “Chữa được!”
Hành động của anh khiến lòng cô chợt sinh ra một cảm giác sợ hãi, cô nhìn anh không nhịn được cắn răng nói: “Anh… Không phải anh phát bệnh đến điên rồi đấy chứ?”
“Đúng, là tôi sắp bị cô làm cho phát điên rồi đấy!” Anh nghiến răng.
Nói xong liền đưa tay thò vào trong áo cô, bàn tay thô ráp tham lam vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô.
Du Nguyên không ngờ đến anh lại có hành động này, cả người vì sự tham lam của bàn tay kia mà trở nên run rẩy, hai tay cô cố sức đẩy anh ra nhưng lại bị anh cưỡng chế giữ chặt.
“Lập Huân, anh…” Hai chữ “khốn kiếp” còn chưa được bật ra thì Lập Huân đã ngắt ngang lời nói cô.
“Sao vậy? Không phải cô nói muốn chữa bệnh cho tôi à?” Giọng nói anh ngày càng trầm đục.
“Tôi…” Cô nghe vậy liền lập tức hiểu ra vấn đề, đại khái cũng đã hiểu ra ý tứ của anh, cả gương mặt xinh đẹp cũng vì thế mà nóng bừng lên: “Tôi… Tôi không có ý đó…”
Càng nói giọng nói cô càng thêm lí nhí, ai biết được khi nãy cô đạp trúng thứ gì chứ? Còn nữa, cô làm sao biết mình vừa gây ra tội nghiệt gì kia chứ? Chẳng qua là cô không ngờ…
Lập Huân thấy vẻ hối lỗi trên gương mặt cô liền nhếch môi cười khẽ, anh luyến tiếc rời khỏi tấm lưng xinh đẹp của cô, cố gắng áp chế dục vọng của chính mình mà bật người đứng dậy.
Nói thật, tuy ý nghĩ muốn dọa cô là thật, nhưng việc muốn đè cô dưới thân cũng là thật.
Nếu con nhóc này còn dám châm lửa tiếp nữa, anh thực sự không dám chắc mình sẽ không làm ra chuyện cầm thú gì với cô đâu.
Cũng may, cô còn đủ tỉnh táo để tư duy câu nói của anh, thật là… Nhìn xuống lớp quần đang căn phồng, Lập Huân không nhịn được mà thở dài, nói gì cô chỉ mới là một con nhóc chưa hiểu chuyện, sao anh lại có thể có suy nghĩ vượt phận này với cô được kia chứ? Đúng là điên rồi, phải, từ lúc gặp phải cô nhóc này anh đúng là bị chọc tới mức sắp phát điên luôn rồi.
Du Nguyên thấy anh chủ động rời đi cũng không có ý định truy cứu thêm liền thở phào nhẹ nhõm, cô cũng nhanh chóng đứng dậy cố gắng tránh xa anh ra một khoảng.
Thú thật, hành động lúc nãy của anh đã khiến cô ít nhiều cũng hiểu được cái gì là không nên chọc, còn nữa chọc không đúng thời điểm sẽ gây ra hậu quả chết người.
Lúc nãy, cô mà còn bướng tiếp nói không chừng anh sẽ làm ra việc mất kiểm soát khiến cô hối hận cả đời thật thì phải làm sao? Vừa nghĩ đến khả năng này đã khiến Du nguyên không khỏi rùng mình.
Thật là tại sao cô không nhận ra vấn đề này sớm hơn? Sóng lưng cô đến bây giờ vẫn còn vì nhiệt độ trên lòng bàn tay anh mà trở nên nóng hổi, nghĩ lại cô mà chậm tiêu hơn một chút là đời này xem như thân tàn ma dại mất rồi.
Lập Huân liếc nhìn cô một cái, thấy cô cứ im lặng cũng không còn dáng vẻ hùng hổ như ban nãy nữa mà cúi đầu nhìn xuống đất như một đứa trẻ vừa mới chịu phạt trông vô cùng tủi thân.
không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này trái tim anh bất chợt lại có chút ngứa ngáy, trong lòng cũng không khỏi buồn cười thay cho hành động của chính mình lúc nãy nhưng anh không nói gì chỉ quay người đi men theo bức tường hướng về phía quân khu chính.
Du Nguyên dĩ nhiên không dám nhiều lời, vừa thấy anh rời đi liền lập tức bám theo, anh đi đằng trước còn cô bám theo đằng sau.
Có lẽ bởi vì chuyện ngượng ngập ban nãy khiến cô có chút không dám đối mặt anh, chỉ có thể bám theo phía sau, cùng lắm là cách anh khoảng vài ba bước chân.
Thứ nhất, cô thật sự muốn thăm thắng quân khu, dù sao cũng từng là căn cứ địa cách mạng hào hùng.
Thứ hai cô bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác, trèo ra ngoài ngay lúc này nhất định sẽ bị phát hiện, nếu đã như vậy chi bằng đi theo Lập Huân, nói không chừng còn có chuyện thú vị để xem.
Nghĩ vậy chút dè dặt khi nãy cũng được thay bằng một niềm vui nho nhỏ, cô lại động lực bám đuôi anh.
Lập Huân đi đằng trước nhưng ánh mắt vẫn chốc chốc lại liếc về đằng sau, cuối cùng không nhịn nổi nữa anh bèn kéo cô lại, Du Nguyên bị kéo đi suýt nữa đã phát ra tiếng nhưng cô đã lập tức đưa tay lên tự bịt chặt miệng mình lại.
“Cô còn đi chậm nữa để người khác phát hiện ra tôi chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm.” Anh thấp giọng.
Trải qua chuyện lúc nãy Du Nguyên đã biết ngoan ngoãn hơn, vừa nghe anh nói vậy liền gật đầu lia lịa.
Anh quay đầu lại cố nhịn cười.
Lập Huân kéo theo Du Nguyên men theo lối đi tắt đi đến khu văn phòng tại quân khu chính, hai người tìm cách tránh hết tất cả camera trên dãy hành lang, cố gắng men theo sát bức tường một cách thận trọng.
Du Nguyên đi theo chủ yếu của việc ham vui, cô đương nhiên không biết Lập Huân định làm gì chỉ thấy anh lách người, lợi dụng lực tay mà trèo qua cửa sổ, sau đó liền kéo cô qua cùng.
Nghĩ cũng đủ biết, nếu đột nhập vào cửa chính chắc chắn sẽ gây ra báo động, đại đa số các quân khu đều có thiết bị cảm ứng rất tiên tiến, vì vậy ngoài việc trèo cửa sổ đúng là chẳng còn cách nào khác.
Cũng may Du Nguyên ăn mặc khá linh động, một chiếc quần legging kết hợp với áo phông rộng rãi, vì để tiện cho hành động lúc nãy cô đã cởi áo khoát rồi vứt luôn ra ngoài, như vậy sau khi xong việc cũng tiện cho cô có cơ hội nhặt áo mình về.
Sau khi thành công vào được liên khu chính nối với phòng hội nghị, Lập