“Nói thật đi, có phải anh biết được chuyện gì rồi phải không?”
Giữa tiết trời đông buốt giá bao trùm cả thành phố Thượng Hải, Saigon Mama lại là nhà hàng thu hút được khá nhiều thực khách đến tham quan thưởng vị, không chỉ bởi nền ẩm thực phong phú đa dạng mà còn vì cách trang hoàng ấm áp mang đậm hương vị nhà làm.
Ngoài ra, điểm đặc biệt của Saigon Mama chính là nằm ở nguồn gốc xuất xứ của nó, có thể nói đây là nhà hàng món ăn Việt nổi tiếng ở cả Trung Quốc và Đài Loan với các món ăn quen thuộc được làm từ nguyên liệu chính là lúa mì và bột gạo mang chất riêng của nét Việt.
Du Nguyên là một tín đồ đam mê ẩm thực Việt tiêu biểu, cho nên đối với tất cả món ăn ngon của Việt Nam đều được cô tìm tòi, nghiên cứu và thưởng thức một cách triệt để.
Trở về với hơn nửa tiếng trước khi hai người vừa rời khỏi liên khu chính của quân đội, Lập Huân cũng theo đó mà kéo cô lên một chiếc xe Việt Dã được đặt khuất sau bụi rậm nằm cách đó một khoảng khá xa.
Sau khi lên xe, cứ nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra trong lòng cô lại không được yên ổn, đến khi nhìn sang gương mặt điềm tĩnh của Lập Huân càng khiến cô không biết phải nói sao, vừa định lên tiếng mở lời lại không ngờ tới chiếc bụng nhỏ lại đột ngột kêu lên một cách không tình nguyện.
Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị âm thanh này làm cho há hốc mồm, đến cả Lập Huân bên cạnh cũng ngẩn người nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô.
Nhưng anh không nói gì ngược lại lại rất có nghĩa khí mời cô ăn cơm khiến Du Nguyên nhìn anh bằng con mắt nửa tin nửa ngờ.
Câu mời cơm nếu đã nói ra thì là việc của tất nhiên nhưng theo lời anh nói đường ở Thượng Hải anh vốn cũng không sành sỏi bảo cô cứ chọn địa điểm, Du Nguyên nghe vậy cũng không giả vờ khách sáo làm gì bèn chỉ điểm anh đến nhà hàng món Việt này.
Lập Huân không có ý kiến chỉ theo hướng chỉ dẫn của cô mà lái xe, điều này càng làm cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ là lạ ở chỗ nào cô cũng không nói rõ.
Sau khi vào nhà hàng, hai người bèn tìm một vị trí có view gần cửa sổ khá đẹp, nói theo lời Du Nguyên chính là để thỏa mãn ngắm nhìn cái tấp nập của thành phố phồn hoa.
Vừa vào bàn ăn, Lập Huân còn chưa kịp lật thực đơn ra xem thì cô gái ngồi ở đối diện đã kiêm luôn chức trách này, cô chủ động gọi ngay hai tô phở bò kèm thêm ba phần gỏi cuốn.
Gọi xong lại sợ anh hiểu lầm bèn tiện thể giải thích rằng đây là món tủ của quán, hương vị rất tuyệt, đảm bảo khi ăn sẽ rất ngon miệng, còn nói với cái thời tiết lạnh lẽo thế này chỉ cần một tô phở bò nóng hổi là sẽ ấm hết cả bụng.
Nói vòng nói vo một hồi chỉ vì sợ anh đổi ý không trả tiền, tâm tư này làm sao anh không hiểu? Lập Huân nghe cô huyên thiên một hồi cũng thấy buồn cười, lại nghĩ nếu cô gái này không làm luật sư thì cũng có năng khiếu trở thành chuyên gia ẩm thực đấy!
Nhưng luật sư thì vẫn là luật sư vẫn có những kiên trì khác người, sau khi cô thoải mái phổ cập xong kiến thức ẩm thực cho anh, cũng không cố gắng vòng vèo thêm nữa mà lập tức quay về với chính sự.
Tư duy quay về một tiếng trước, sau khi nhìn rõ thứ bên trong chiếc hộp, Du Nguyên rõ ràng cũng không dám tin vào mắt mình.
Mặc dù đối với thứ bột trắng đó cô ít nhiều cũng có chút hiểu biết nhất định nhưng đây đích thực là lần đầu tiên cô được tiếp cận trực tiếp ở một khoảng cách gần như vậy.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là thì ra đây thứ Lập Huân muốn tìm nhưng khi nhìn vào biểu cảm thoáng sững sờ trên gương mặt anh, cô liền cảm thấy chuyện này vốn không hề đơn giản.
Nếu Lập Huân muốn tìm thứ này thì anh cũng phải có tâm lý chuẩn bị rồi chứ? Nhưng… Nếu biết rõ bên trong vốn dĩ là ma túy anh vì sao lại còn ngạc nhiên đến vậy? Lập Huân đối với vấn đề này ngược lại không có quá nhiều giải thích, mặc dù trong thoáng chốc sững sờ nhưng rất nhanh trên gương mặt cương nghị ấy chỉ còn lại sự điềm tĩnh nguyên sơ, anh không nói gì chỉ lấy một chiếc túi nilon cỡ nhỏ rồi để một ít mẫu bột trắng vào bên trong.
Sau khi hoàn thành xong một nốt hành động “thu thập chứng cứ” ấy, anh đậy chiếc hộp lại rồi đặt về chỗ cũ như chưa có chuyện gì.
Thật ra cô luôn cảm thấy sau khi nhìn thấy chỗ ma túy đó sắc mặt của anh đích thực ngày càng khó coi, mặc dù anh kiên quyết giấu nó sau lớp vỏ thản nhiên kia nhưng cô có thể cảm nhận được anh giống như đang kìm nén điều gì đó.
Thật ra so với sự im lặng của Lập Huân, Du Nguyên càng cảm thấy sợ hãi, không bởi vì cái gì chỉ đơn giản vì chính cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho nên trong lòng lại nảy sinh một cảm giác bất an chưa từng có.
Nhưng một mặt khác cô khẳng định rằng trong căn phòng đó chắc chắn vẫn còn thứ mà Lập Huân muốn tìm cụ thể là gì cô không rõ, chỉ là cô biết sau khi nhìn thấy số bột trắng kia đã khiến anh dừng lại việc tìm kiếm mà đổi ý kéo cô rời khỏi đó.
Trên đường tới đây, Lập Huân vẫn luôn trầm mặc, anh không còn là Lập Huân thoải mái nói cười như thường ngày nữa mà dường như đã đắm mình trong thế giới riêng biệt nào đó không thoát ra được.
Có mấy lần nhắc anh rẽ trái rồi rẽ phải mà ba lần bốn lượt như vậy anh đều rẽ xe lầm hướng, kết quả phải mất gần một tiếng đồng hồ cô và anh mới đến được đây.
Suốt cả quá trình ngoài việc ngồi quan sát nhất cử nhất động của anh, gặp ngã đường thì nhắc anh rẽ, tâm tư Du Nguyên đều vì chuyện này mà như ngồi trên đống lửa, đương nhiên trong thời gian đó vẫn là cô không muốn quấy rầy suy nghĩ của anh nhưng không có nghĩa là cô thật sự bỏ quên việc này.
Nói sao đi nữa việc cô quan tâm đến vấn đề này cũng xuất phát từ hai nguyên nhân, thứ nhất là vì bản thân cô thứ hai là vì chị cô.
Đầu tiên phải nói, cho dù cô chưa chân chính là một luật sư, chưa thực sự có uy quyền đứng dưới cây thánh giá giữa tòa án mà phản biện nhưng với tư cách là một công dân sống dưới hiến pháp cô biết rõ hành vi tàng trữ trái phép chất ma túy đã nghiên về tội hình sự nghiêm trọng trong quy chế hệ thống pháp luật nhà nước.
Hơn nữa, người bị tình nghi tàng trữ loại ma túy trái phép này rất có thể chính là tên tổng tư lệnh đó, nói theo lời của hai tên tuần quân kia thì tên tổng tư lệnh này đang quả thực đã có ý đồ không tốt với chị cô.
Mà chị cô – Du Hi Văn lại là một cảnh sát hình sự, lần này chị đến Thượng Hải chắc chắn có liên quan đến vụ án vừa xảy ra ở Thượng Hải trong thời gian gần đây, theo bài báo cô ghi nhận được người chết là một tên tội phạm từng có tiền án về buôn bán và vận chuyển chất cấm, sau khi ra tù không lâu đã có động thái tiếp tục phạm tội nhưng vào ngày giao dịch lại đột nhiên tự sát, cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra vụ việc.
Chuyện này nói không chừng thực sự có liên quan trực tiếp đến trùm buôn ma túy tự sát vào mười tám năm trước, đây cũng trùng hợp là thời điểm người đàn ông đó vào tù.
Nghĩ tới đây cô lại không nén được tiếng thở dài, chuyện của mười tám năm trước vẫn luôn là mắt xích trong lòng mẹ cô, chị cô đã từng thề nhất định sẽ tra ra mọi chuyện cho nên nếu chuyện này thực sự có liên quan đến đáp án của quá khứ Du Nguyên cô cũng quyết phải lôi ra chân tướng cho bằng được, ít nhất cũng không thể để người bị hại chết oan như vậy.
Về phát hiện trong phòng của tổng tư lên, cô có thể nói thẳng cho chị cả biết nhưng lần này cô chỉ có thể cố nhẫn nhịn không gọi về nhà.
Vì cô biết rõ nếu chuyện này tới tai mẹ, bà nhất định sẽ sống chết bắt chị cô từ chức, hơn nữa ngoài số ma túy trắng được phát hiện trong chuyện này cô vốn dĩ chẳng có quá nhiều hiểu biết, nếu gấp gáp quá nói không chừng lại phản tác dụng.
Việc một tổng tư lệnh tàng trữ chất cấm chắc chắn có liên quan đến một đường dây buôn bán khác nếu không một người có nghề nghiệp đức cao vọng trọng như ông ta sao lại có thể làm ra chuyện trời đất không dung này cơ chứ?
Càng nghĩ cô lại càng thấy đối tượng duy nhất mà bây giờ mình có thể điều tra chỉ có duy người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, Lập Huân.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao anh lại đột nhập vào quân khu? Mục đích của anh là gì? Có phải anh biết gì đó đúng không? Chuyện này thật sự có liên quan đến án mạng mười tám năm trước? Có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi khiến cô thẳng thắn đúc kết bằng hai chữ “nói đi”.
Lập Huân thấy dáng vẻ y như cảnh sát điều tra tội phạm của cô thì không khỏi buồn cười, anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô không rời mắt.
Bị anh như như vậy khiến cả người Du Nguyên bắt đầu không được tự nhiên, dáng vẻ hùng hồn kia cũng bị làm cho giảm đi một nửa, cô thẹn quá hóa giận, cắn răng nói.
“Này, tôi đang hỏi anh đấy! Anh không nói, trừ phi… Anh thực sự có chuyện không dám để cho người khác biết, đúng không?” Nửa câu đầu là vì sốt ruột nửa câu sau hoàn toàn là để khích bác, cô biết anh nhất định là có chuyện che giấu, dù sao thì anh cũng không thể tự nhiên lại đột nhập vào quân khu, tuy nói tìm ra được chỗ ma túy đó đích thực là chuyện không ngờ tới nhưng anh đến đó rốt cuộc để tìm thứ gì? Vì sao phải tìm nó ở phòng tổng tư lệnh?
Cô vừa dứt lời thứ thay đổi không phải là Lập Huân mà là nhân viên phục vụ đang đem thức ăn đến, xem ra anh ta chỉ vừa đi đến lại nhìn thấy sắc mặt không được hiền lành của cô thì có chút dè dặt, sau khi đặt nốt chỗ thức ăn kia xuống anh ta liền lủi người đi mất.
Du Nguyên không để ý đến anh ta, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía hai tô phở bò thơm phức đang nghi ngút khói kia, cộng với phần gỏi cuốn kèm với tương xí muội được trang trí quá mức đẹp mắt khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Nếu là bình thường cô chắc chắn sẽ ăn không khách sáo mà động đũa nhưng xảy ra chuyện ngày hôm nay lòng cô ít nhiều đã không thể bình tĩnh được nhất là suy đoán về chuyện của mười tám năm trước càng khiến trái tim cô bất an lo lắng, chỉ hận không thể cậy được cái miệng vàng ngọc của Lập Huân ra ngay tức khắc.
“Cô không đói à?” Thấy cô hết nhìn đồ ăn lại nhìn anh chăm chăm, mím môi không ăn cũng không nói, khiến anh có chút hiếu kỳ hỏi.
Du Nguyên không vòng vo chỉ thẳng thắn thừa nhận: “Đói! Dĩ nhiên là đói! Nhưng nếu anh không nói rõ tôi cũng không thể ăn ngon được.”
Cô nhịn, cô đã nhịn một tiếng đồng hồ rồi! Bây giờ không thể nhịn được nữa…
Lập Huân thấy dáng vẻ cố chấp này của cô vừa tức vừa buồn cười, tức vì một đứa con gái bình thường nếu gặp trúng chuyện này chẳng phải nên có chút biểu hiện của việc kinh hoàng sợ hãi mới đúng sao? Còn nhìn cô xem, dáng vẻ cứ như là muốn moi tận gốc mốc tận rễ, quyết tra rõ mọi chuyện nếu không sẽ không chịu yên.
Buồn cười là vì từ lúc ở quân khu đến giờ anh đã tổng cộng nghe tiếng bụng cô réo vang hết năm lần nhưng bây giờ đồ ăn bày ra trước mắt cô lại cứng miệng chẳng màng đến.
Còn có dáng vẻ như muốn hỏi cung càng khiến anh tức cười.
Không biết vì sao khi đối với sự kiên trì của cô anh ngược lại cảm thấy rất hứng thú nếu đổi lại là người con gái khác e rằng đã khiến anh mất nhẫn nại từ lâu.
Cũng không biết có phải vì dáng vẻ thực sự nghiêm túc của cô đối với vấn đề này hay không? Tóm lại đã khiến anh thỏa hiệp, mà sự thỏa hiệp này xuất phát từ lúc cô cùng anh rời khỏi quân khu, khi nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của cô, anh đã có ý nghĩ sẽ giải thích cho cô một số chuyện.
Lập Huân biết là cô sốt ruột, từ lúc rời khỏi liên khu đến giờ anh biết cô vẫn luôn nhẫn nhịn không hỏi, vì suy nghĩ của anh mà kiên trì đến một tiếng đã là tốt lắm rồi nhưng nếu để cô bụng đói mà nghe giải thích cũng không phải cách, anh chợt thở dài, cầm lấy đũa nhét vào tay cô, bất đắc dĩ nói.
“Có tò mò đến mấy cũng phải chăm lo cho cái dạ dày của mình trước, cô ăn xong tôi sẽ nói cho cô nghe, chịu không?”
Câu nói của anh khiến cô ngẩn người, lại càng không ngờ chính là anh lại thỏa hiệp, còn nghĩ với tính cách của anh nếu thật sự kiên quyết không nói ra vậy có phải cô chỉ còn cách tự mình tìm hiểu mọi chuyện rồi không? Mà ngạc nhiên hơn nữa chính là câu nói của anh, hai từ “chịu không” này sao nghe thế nào cũng giống như anh đang dỗ con gái vậy chứ?
Du Nguyên cũng không phải kiểu người thích làm quá lên mọi chuyện, đặc biệt là đối với những vấn đề cần lý trí cô lại cực kỳ lý trí, điểm này cô và Diệp Tâm Giao đều hiểu rõ.
Nếu Lập Huân đã nói vậy rồi cô ít nhiều cũng đã có sự yên tâm trong đó, hơn nữa anh nói đúng dù muốn làm rõ chuyện gì thì cũng không nên gây thiệt cho cái bụng mình.
Dù sao anh cũng đã mở lời cô cũng chẳng có lý do nào để miễn cưỡng tiếp.
Bữa ăn được diễn ra trong không khí hòa hợp, hai người ăn có vẻ rất ngon miệng, nhất là Du Nguyên, cô hoàn toàn không nghĩ mình là con gái, ăn uống cũng rất thoải mái.
Lập Huân tuy là đàn ông nhưng khi nhìn vào cũng phải lắc đầu, ba lần bảy lượt phải lên tiếng nhắc nhở, bảo cô ăn chậm thôi, không ai giành ăn với cô đâu, bảo anh còn ngồi ở đây mà không trốn đi được, khuyên cô đừng gấp, cứ từ từ.
Du Nguyên nghe vậy liền đắc ý nói: “Anh tin không, tôi có thể ăn xong trước khi nó nguội đấy!”
Lập Huân nhìn cô cười từ thiện, câu trả lời cũng chỉ mang tính chất minh họa, anh nói: “Tin!”
Trên thực tế cô thừa biết anh chỉ trả lời cho có bèn bĩu môi, cũng không nói gì nhưng ăn uống đã từ tốn hơn.
Sau khi diệt sạch tất cả các mỹ vị trên bàn, cái bụng nhỏ của Du Nguyên cũng bắt đầu thỏa mãn, khi hai người vừa gọi xong món tráng miệng, chuông điện thoại bất chợt reo lên, Lập Huân liền ra ngoài nhận điện thoại.
Du Nguyên nhìn anh mày đầy nghi hoặc, lại có tâm lý đề phòng anh bỏ trốn, cho nên trong khi ngồi thưởng thức món tráng miệng ánh mắt cô lại không nhịn được mà cứ liên tục ngó trái nhìn phải, chắc chắn bản thân thấy được bóng dáng anh.
Lập Huân thừa biết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu cô, hết cách anh đành tìm một chỗ đứng để cô có thể dễ dàng nhìn thấy mình cũng là để anh tiện thể quan sát cô.
“Cậu nói số Heroin đó từ đâu mà ra?”
Sau khi nhận xong một cuộc gọi, Lập Huân liền gọi vào số máy của Doãn Kỳ Thần, tường thuật lại một lượt tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, tất nhiên bao gồm số ma túy được phát hiện trong phòng tổng tư lệnh.
Nói là ma túy nhưng kỳ thực là sản phẩm tích trữ được trộn lẫn từ Heroin với các tạp chất khác.
Lúc nãy sau khi lấy được một ít trong số bột trắng đó, nhân lúc Du Nguyên không để ý anh đã chuyển ngay đến phòng thực nghiệm của Thượng Hải để phân tích.
Sau khi đã có kết quả, phòng thực nghiệm liền gọi đến cho anh quả quyết trình bày về số ma túy này.
Nói một cách khác, đây thực chất là các tạp chất hỗn hợp hòa trộn cùng Heroin tạo ra một thành phần ma túy gây tê liệt, khi phân tích họ nhận định đây là một loại ma túy mới tổng hợp, thành phần chủ yếu từ Heroin nhưng thành phần gây nghiện lại không hoàn toàn từ Heroin.
Cũng nói trong quá trình kiểm nghiệm có khá nhiều thành phần không thể tra ra tên gọi cũng như không thể hoàn toàn phân tích thành phần khiến các chuyên gia cũng một phen đau đầu.
Co thể nói, loại ma túy này rất có khả năng là một phát minh mới từ Heroin và Methadone, tính gây hại chắc chắn không đơn giản.
Thật ra chuyện Lập Huân có mặt ở Thượng Hải là có hai lý do, đầu tiên phải nói chính là khóa tập huấn của anh ở đại học Bắc Kinh đã nghiễm nhiên kết thúc.
Theo tổng cục, sau giáng sinh anh sẽ lập tức đến nhậm chức tại cục cảnh sát nhân dân thành phố.
Nhưng trước khi có lệnh triệu tập, anh đã chủ động xin được điều đến Thượng Hải làm việc, một mặt là để tham gia vào tổ trọng án, một mặt khác là vì muốn chen chân vào đường dây buôn bán ma túy.
Cho nên hôm nay ngoài việc cùng một số đồng nghiệp trong cục cảnh sát gặp gỡ, chính là để bóng gió hỏi họ về tình hình của tổ cảnh sát hình sự.
Trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là liên đội quân khu chính của Thượng Hải, mục đích là tổng tư lệnh của sư đoàn bộ binh 365, mục tiêu cần tìm là loại đạn được dùng trong khẩu AS50 Sniper Rifle.
Tuy không tìm được hộp đạn nhưng thu hoạch ngoài dự tính của anh lại là số ma túy được để cẩn thận trong ô thất đó, hơn nữa đây còn