Cơn mưa tuyết vẫn kéo dài như vây kín cả bầu trời, từng hạt lại từng hạt những bông tuyết nhỏ như vơi đầy.
Mở màn cho mùa đông năm nay vẫn là sự giá lạnh không báo trước của thần tuyết trắng.
Tản chiều, khi dòng người vẫn đang tấp nập đổ xô trên những con phố lớn ngõ nhỏ, rong đuổi theo từng làn tuyết trắng lãng mạn của trời đông nơi thành phố ngược thời gian.
Trong căn nhà gỗ ở ngoại ô ngoài thành phố lại ẩn hiện sau đó là một khung cảnh giá lạnh đến trầm mặc và đau lòng.
Một bóng người cô độc lạc lõng xung quanh là không gian tối tăm rộng lớn.
Người phụ nữ ngồi trơ trọi trên nền nhà lạnh lẽo, cô ta hơi nghiêng đầu tựa vào chiếc ghế sofa ngay bên cạnh, bộ váy đỏ trên người như làm tôn lên nước da trắng ngần ấy, trong bóng tối dường như càng khiến vẻ đẹp người phụ nữ trở nên mê hoặc diệu kỳ.
Căn nhà gỗ được thiết kế theo phong cách đơn giản, lại ấm áp theo lối kiến trúc Châu Âu cổ kính.
Cách ghế sofa không xa là một lò củi thông với ống khói cao nhòng, bên trong đang rực lên những đốm lửa đỏ chói, xung quanh căn phòng tối om càng khiến đốm lửa ấy trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trong không gian tĩnh mịch này, ánh lửa đỏ như điệu múa nhịp nhàng của Flamenco quyến rũ, khiến người ta lạc bước luyến lưu, lại như một bản tình ca ghê rợn được họa thềm nốt trầm buồn cứ mãi ngân vang.
Người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực, bờ môi căng mọng cũng nhuộm màu đỏ thẫm, cô ta nghiêng đầu, mái tóc dài xõa xuống y hệt như một ma nữ xinh đẹp, dù biết rằng là cạm bẫy, là trái ngang muôn đời, dù sự nguy hiểm ấy đã bày ra trước mắt ấy vậy mà bao người vẫn tình nguyện thiêu thân lao vào…
Bên trong căn nhà, ngoài bóng tối mờ mịt, song bên cạnh không gian hỏa huyền ấy, những thứ ánh hồng lấp ló càng khiến bầu không khí thêm rực rỡ, dường như đã vô tình làm cho chúng ta quên mất làn mưa tuyết lạnh giá đang miên man ngoài kia.
Người phụ nữ khẽ nhắm mắt, an tịnh như một bức họa đậm nét trần thuật, sau một vài giây ngắn ngủi cô ta mới chợt lười biếng mở mắt ra.
Giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên đứng dậy, bước chân trần loạng choạng đi về phía tủ đồ, lật tung cả hộp tủ cô ta chỉ lấy ra một vài tấm ảnh, bàn tay cầm ảnh bỗng giơ lên thật cao như muốn nhìn rõ mặt người trong ảnh kia là ai? Nhưng cuối cùng khi đã nhìn hết một hồi lâu trong đôi mắt cô ta chỉ còn lại bóng tối lấp đầy.
Người phụ nữ lại bật cười, ngay sau đó cô ta lại bước nhanh đến trước lò củi, ánh mắt dừng trên đốm lửa đang bốc cháy đỏ lự như màu của máu tanh, đúng ba giây sau đó người phụ nữ đột nhiên vứt mạnh số ảnh trên tay vào bên trong ngọn lửa.
Ánh lửa bừng lên sáng chói, uyển chuyển mạnh mẽ như vũ điệu Flamenco quyến rũ, gương mặt người trong ảnh dịu dàng hoàn mỹ lại dần trở nên méo mó và biệt thị.
Người phụ nữ vốn đang thờ ơ quan sát, ngay giây sau đã đột nhiên quỳ rạp xuống sàn, mặc kệ ngọn lửa nóng bỏng kia vẫn đang cháy lớn, cô ta đưa hẳn bàn tay mình vào ngọn lửa chỉ để lấy lại những tấm ảnh vốn đã lạnh lùng vứt đi.
Người phụ nữ lấy tấm ảnh ra khỏi lò củi, mặc cho hai bàn tay trở nên bỏng rát, cô ta vẫn tiếp tục vuốt ve mấy tấm ảnh trong tay sau đó ôm trọn nó vào lòng như thể đang sợ người trong ảnh sẽ thật sự đi mất.
Người phụ nữ mệt mỏi dựa người vào bức tường bên cạnh, trong miệng cô ta vẫn không ngừng lẩm bẩm:
– Em tìm thấy rồi, đừng đi nữa được không, đừng rời xa em…
Câu nói ấy thốt cứ văng vẳng mãi như vậy, lời nói ấy giống như một cầu nguyện lại như câu thần chú có thể trấn an trái tim của cô ta lúc này.
Một đoạn ký ức chợt ùa về, người phụ nữ nhìn thấy một cô gái, một cô thiếu nữ rất xinh đẹp, bên cạnh cô gái ấy là một chàng trai rất tuấn tú.
Hai người đang ngồi trên một chiếc thúng của dân làng chài, cô gái nở nụ cười chỉ về mõm đất phía xa kia, chàng trai cùng cười, nụ cười dịu dàng, anh ấy nghe theo lời cô gái, dùng dầm bơi xa về phía mõm đất kia.
Người phụ nữ nhìn cảnh tượng ấy đến thẫn thờ, giọt lệ trong hốc mắt đã lâu giờ lại đột ngột trào ra, từng giọt lại từng giọt.
Người phụ nữ nhìn thấy họ đang cười, nụ cười ấy thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp, đẹp đến nao lòng người.
Chỉ chớp mắt một cái hình ảnh kia lại bất chợt tan biến, người phụ nữ đột nhiên nghe thấy có một giọng nói quen thuộc.
Cô ta quay lại, chợt nhìn thấy bên bờ biển phủ đầy cát trắng, đôi nam nữ kia lại xuất hiện, lần này hai người nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển, có một chút khác biệt.
Cô thiếu nữ lúc nãy, chiếc bụng giờ đã hơi nhô cao, chàng trai tuấn tú ấy đưa tay xoa nhẹ trên bụng cô gái, nếu chỉ dừng lại ngay khoảnh khắc này sẽ thật hạnh phúc biết bao.
Người phụ nữ lại nhìn họ, đôi môi cô ta hơi cong lên như đang mỉm cười, bàn tay người phụ nữ khẽ chạm vào bụng mình, dường như ký ức cô ta chỉ muốn dừng lại vào khoảnh khắc tuyệt đẹp như thế này.
Có biển xanh, có gió vỗ về, em còn có anh, có gia đình của chúng ta…
Người phụ nữ giơ bàn tay như muốn bắt lấy ánh sáng phía trước, kết quả trước mắt cô ta lại chỉ còn một màu đen tăm tối, ngọn lửa bên cạnh vốn đang nhảy múa lại chợt lụi tàn trong giây phút nó đẹp nhất.
Bóng tối dường như đã bao trùm, người phụ nữ nhìn về phía cửa sổ, cơn mưa tuyết vẫn rơi đầy, ánh sáng lạnh lẽo của mưa tuyết khiến lòng người càng lạnh dần hơn.
Người phụ nữ tựa như nghe thấy tiếng gào thét của một cô gái, trong bóng tối cô gái ấy chỉ biết gào thét trong vô vọng, bất lực vùng vẫy trong vũng bùn đen đúa, mặc cho tiếng gào thét cầu xin ấy, giọng cười ghê tởm của những người đàn ông xung quanh vẫn không ngừng vang lên, từng người lại từng người cứ thế mà mặc nhiên chà đạp trên thân thể cô gái.
Người con gái ấy giờ đây như con cá chỉ biết thoi thóp mặc cho bọn chúng nhào nặn đủ loại tư thế.
Từng chiếc thắt lưng đập vào người cô gái làm bỏng rát cả da thịt, đổi lại những cơn đau ấy chỉ là thú vui nhục dục đầy ghê tởm của những con quỷ dữ ngoài kia.
Khi nước mắt đã cạn, tâm cũng dần chết lặng… Ngay trong khoảnh khắc ấy, dường như tất cả đã chấm hết.
Chung Thi Hàm chợt nở một nụ cười quỷ dị, cô ta từng bước loạng choạng đi đến quầy bar ngay bên cạnh, thản nhiên lấy ra một chai rượu sắc đỏ tựa như màu váy áo.
Bật nắp chai rượu ra, Chung Thi Hàm liền dứt liền một hơi, không biết mặn ngọt đắng chát thế nào, chỉ thấy trên gương mặt vẫn là vẻ thản nhiên không lấy chút cảm xúc nào.
Cô ta vừa dứt xong nửa chai vang đỏ, ngay giây tiếp theo liền bất chợt giơ chai rượu vang lên cao, vô cùng bình tĩnh đổ hết số rượu còn lại lên chính thân người mình.
Bộ váy đỏ cứ thế ẩm ướt dần, Chung Thi Hàm cười híp mắt dường như rất hài lòng, ngay khi giọt rượu cuối cùng vừa rơi ra cô ta liền buông thõng tay mặc cho chai rượu vỡ nát dưới sàn nhà.
Chiếc kim đồng hồ như chuyển bước, chỉ thấy Chung Thi Hàm cúi người nhẹ nhàng nhặt lấy một mảnh vỡ.
Tiếp đến cô ta lại thả một tấm ảnh lên cao, mảnh vỡ trong tay đột ngột phóng ra, trong phút chốc tấm ảnh đã bị ghim lên tường cùng với mảnh vỡ thủy tinh sắt nhọn đó.
Chung Thi Hàm nhìn bức ảnh ghim trên tường, đôi môi mọng kẻ nhếch lên, trong bóng tối thanh giọng của cô ta dường như càng trở nên thật ma mị:
– Lần này, mục tiêu của tao sẽ là mày! Paimon!
…
Trời vừa sẫm tối, khi mưa tuyết dần vơi khỏi nơi thủ đô rộng lớn thì phía Thượng Hải lại chìm dần trong cơn lạnh của mùa đông.
Làn tuyết trắng phủ đầy như cơn mưa phùn nhè nhẹ thấm chút vụn sương mai.
Thời tiết đầu đông đẹp là thế nhưng không phải nó lúc nào cũng đẹp trong lòng người.
Bà Du nhìn cơn mưa tuyết lất phất rơi đầy ngoài cửa sổ, trong lòng bà đột nhiên có chút không yên ổn, ngẫm nghĩ một chút bà liền xoay người đi về phía tầng hai.
– Nguyên Nguyên, con có nghe mẹ nói không?
Bà Du khẽ gõ cửa phòng của Du Nguyên.
Từ lúc về đến nhà bà đã thấy cô rất lạ rồi, bình thường cứ nghe đến hai từ xem mắt là chạy mất húc, lần này cứ tưởng cô lại lần lừ không chịu về nhà, ai ngờ lại còn về sớm hơn cả dự định.
Không những vậy, vừa lúc về còn rất vui vẻ, chỉ là sau khi đi ra ngoài một lát, vừa về đã trở thành bộ dạng như thế này đây.
Mấy tiếng liền chỉ biết trốn trong phòng, không chịu ra ngoài cũng không ăn cơm.
Cứ như vậy mà biến thành người khác, ngay đến người làm mẹ như bà cũng nhận không ra.
Thấy bên trong chẳng có động tĩnh gì, bà Du khẽ áp tai lên cánh cửa.
Ông Du vừa lên tầng đã thấy cảnh tượng thập thò của vợ mình khiến ông cũng có chút tò mò, bèn tiến lại gần nhỏ giọng hỏi:
– Nguyên Nguyên sao rồi?
Bà Du hơi giật mình, quay sang nhìn ông một cái lại nhướng mày về phía cánh cửa:
– Nó vẫn còn ở lì trong phòng không chịu ra.
– Bà lại ép con bé đi xem mắt nữa đúng không? – Ông Du sờ sờ hai chỏm râu, nghi ngờ nhìn vợ.
Bà bực bội lườm ông:
– Ông nói vậy mà coi được sao? Tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi.
Với lại nếu không phải vì xem mắt sao nó lại tự động về sớm như vậy chứ?
– Vậy thì là chuyện gì? – Ông Du thở dài.
– Con gái ông, ông không biết hỏi sao?
– Bà là mẹ nó, bà cũng đâu có hỏi được.
Hai ông bà cứ xì xầm qua lại cho đến khi cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Xuất hiện đằng sau cánh cửa là một cô gái với gương mặt trắng bệch, đầu tóc rối như tổ quạ, một vài cọng như đụng phải từ tính còn đang dựng đứng lên cao nhìn không khác gì cái cột ăng ten được nối với cục wifi trong nhà, không những vậy đôi mắt sưng húp đến nỗi làm nhòe luôn mascara đen xì, bộ quần áo rũ rượt trên người càng không khiến người ta thất vọng vì độ nhăn nheo bèo nhèo của nó.
Cô con gái xinh đẹp của bọn họ giờ lại thành ra thế này khiến người ta không khỏi giật mình.
Tự hỏi người trước mặt có đúng thật là con gái của họ thật không vậy?
Du Nguyên thấy hai vị phụ huynh cứ nhìn cô không chớp mắt, cô gãi đầu tỏ ý khó hiểu:
– Bố mẹ, hai người tìm con có chuyện gì thế? – Trong giọng nói không ồn ào náo nhiệt như thường lệ nhưng vẫn thoải mái điểm tĩnh như không có việc gì.
Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau, bà Du đánh mắt cho chồng mình bảo ông chủ động hỏi.
Ông Du thấy ánh mắt vợ cũng không nói gì, lại đưa mắt nhìn con gái, bàn tay ông bất giác giơ lên gãi cổ, dịu giọng nói:
– Con gái à, con không được khỏe chỗ nào sao?
Du Nguyên nhìn bố mẹ, cô vẫn rất điềm nhiên trả lời:
– Không có, con rất khỏe.
Hai ông bà lại nhìn nhau, lần này bà Du không nhịn được nữa liền nói:
– Con nói thật cho mẹ biết, có phải con ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?
Du Nguyên:…
Ông Du thấy vậy cũng dịu giọng nói:
– Con gái nếu gặp phải chuyện gì nhất định phải nói cho bố mẹ biết, đừng giữ trong lòng sẽ sinh bệnh đấy!
Du Nguyên nhìn hai người một tung một hứng lại không nhịn được mà bật cười:
– Bố mẹ đang nói gì vậy? Con thì sao mà có chuyện gì được cơ chứ?
Lần này đến lượt hai ông bà Du lại khó hiểu nhìn nhau, Du Nguyên thấy hai người không tin, cô chỉ có thể cười trừ:
– Được rồi, con không sao đâu, con rất khỏe, cũng rất ổn.
Hai người có thể yên tâm.
– Cô cười cười, như chợt nhớ ra gì đó lại nói tiếp.
– Đúng rồi, con no rồi nên không cần gọi con ăn cơm đâu.
Dứt lời Du Nguyên vươn vai ngáp một cái rồi ngay sau đó đã lập tức đóng sầm cửa lại.
Hai ông bà Du vẫn cảm thấy có điều không đúng, hai người hết nhìn nhau lại nhìn đến cánh cửa, ngay lúc bà Du vừa định gõ cửa tiếp đã bị ông Du ngăn lại:
– Bà đừng để ý đến Nguyên Nguyên nữa, khi nào cần con bé sẽ tự động nói với chúng ta thôi.
– Ông thật là, suốt ngày chỉ biết bênh con.
– Mặc dù nói vậy nhưng bà đã xoay người đi xuống phòng khách.
Ông Du đứng trước cửa phòng một lát rồi khẽ lắc đầu.
Du Nguyên bước vào phòng, nụ cười trên môi cô dần tắt lịm, ngay cả khuôn mặt thích ngáp ngắn ngáp dài trước mặt bố mẹ cũng không thấy đâu, thật ra cô rất muốn cười nhưng giờ lại không cười nổi nữa.
Thầm nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, giờ cô mới hiểu thế nào gọi là đau lòng.
Cô thật sự hiểu được cảm giác của Tiêu Tĩnh Lâm khi đơn phương Triệu Thừa Nghiêm, cô hiểu được sự dè dặt của Diệp Tâm Giao khi ở bên cạnh Doãn Kỳ Thần là như thế nào.
Rốt cuộc cũng có ngày cô phải trả giá cho chính trái tim mình sao? Là sự trả giá cho những ngây thơ của bản thân nhỉ?
Xem ra câu nói tình yêu bắt đầu từ màu hồng kết thúc bằng màu xám là không phải tự dựng mà có nhỉ?
Trở về vài tiếng trước, khi ngập trời Thượng Hải tuyết đã phũ đầy cùng vừa lúc Du Nguyên xuống sân bay.
Cô mang theo tâm trạng hào hứng chạy về nhà, đối với việc con gái trở về, ngoài bất ngờ hai ông bà Du còn rất vui mừng.
Đến vị mẫu thân khó tính thường ngày cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều thức ăn, ông Du ngồi bên cạnh không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Sau bữa cơm trưa, theo thường lệ ông Du vốn định mang cơm trưa đến sở cảnh sát cho con gái lớn, ngay lúc đó Du Nguyên liền chớp lấy cơ hội đi thay ông.
Không những vậy, cô còn mang hẳn hai phần cơm trưa.
Bà Du thấy kỳ lạ nên hỏi, cuối cùng lại nghe cô đáp:
– Một phần cho chị, phần còn lại… Cho con ấy mà.
– Không phải con vừa mới ăn no rồi sao?
– Từ đây đến đồn cảnh sát khá xa, nói không chừng khi đến đó con lại đói tiếp cho coi.
Xong rồi, không nói với bố mẹ nữa, con đi trước đây! – Dứt lời cô liền cầm túi giữ nhiệt, lúc đi ngang cửa còn sẵn tiện cầm luôn chiếc ô ra ngoài.
Ông Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng con gái, cứ cảm thấy chuyện này thật có gì không đúng.
Bà Du kiểm tra nồi cơm, thấy trong nồi đã trống trơn, thầm nghĩ: Con gái nhà mình ăn khỏe đến thế sao? Đến một hạt cũng không còn?
Du Nguyên