“Cho tôi mượn kiếm gỗ đào chơi cái coi.”
Tạ Trì bị tiếng hét thảm thiết của Châu Đồng đánh thức, anh vẫn còn ngái ngủ, phát hiện ra mình vẫn đang lề mề ở hành lang, cũng không hề thấy kỳ lạ, bảo rằng: “Anh à, chúng ta đi tới chỗ cô ta.”
Tạ Tinh Lan nghĩ tới kiệt tác thần không biết quỷ không hay của mình, trong giọng nói lộ ra một chút vui vẻ: “Được rồi.”
Lúc này trong phòng của Chu Mạn.
【Đạ mấu, thằng em tôi vừa mới dậy mà cho tôi xem cái này à??】
【Lông xù đáng yêu phết.】
【Châu Đồng không chết luôn đấy chứ?】
【Không đâu, anh ta có buff bảo vệ tính mạng mà, tôi từng thấy rồi.】
【Nghe nói có tác dụng phụ à? Lần trước sử dụng xong tôi thấy người anh ta lả hẳn đi ấy.】
Cảm giác lông lá chạm vào da thịt khiến sắc mặt Châu Đồng trở nên trắng bệch, hắn bị lừa rồi! Chu Mạn không phải người! Hắn không nên tới đây một mình! Hắn quá nóng vội!
Nhóm Lục Văn ở ngay bên cạnh! Chỉ cần hắn gọi một tiếng bọn họ sẽ tới cứu!
Châu Đồng muốn kêu cứu, nhưng không thể lên tiếng được, chỉ trong nháy mắt, móng vuốt sắc nhọn đã đâm rách làn da đang ứa mồ hôi ròng ròng của hắn.
Khoảnh khắc sắp chết, Châu Đồng không màng tới sẽ chịu nhiều tổn thất, mở buff của mình ra.
Tinh huyết trong cơ thể bắt đầu sục sôi ùng ục, làn da lập tức nóng như được nhúng vào nước sôi, tinh thần và thể lực lập tức được nâng cao chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Châu Đồng lập tức tránh khỏi sự khống chế của “Chu Mạn”, hất cánh tay ả ta đang gác lên lưng mình ra.
Hiển nhiên “Chu Mạn” không ngờ con mồi sắp tới miệng lại đột nhiên chạy thoát, trong cơn giận dữ, nhào tới muốn kéo Châu Đồng trở về.
Móng vuốt của ả bám lên lưng Châu Đồng, Châu Đồng kêu một tiếng thảm thiết, chịu đựng cái đau đớn da tróc thịt bong, phá cửa sổ thoát thân, nhảy từ trên tầng hai của quán trọ, ngã xuống sân khách sạn, vừa khéo đụng trúng chiếc “Đồng giác kim quan” âm trầm kia.
【Chẳng có gì hay ho cả.】
【Đã bảo sẽ không chết dễ dàng như vậy rồi mà】
【Chật vật quá, mất mặt quá, bỏ theo dõi】
“Chu Mạn” đã giẫm lên bệ cửa sổ, đang định đuổi theo Châu Đồng, ngoài cửa lại vang lên tiếng đàn ông trầm thấp: “Chu Mạn, cô ở đâu? Tôi có thể vào không?”
Động tác “Chu Mạn” khựng lại, đôi mắt long lanh ánh lên mấy phần giảo hoạt, kẻ kia đã bỏ chạy rồi, cô cũng không đuổi kịp được ngay, ở đây lại có kẻ tới chịu chết thay cho hắn ta.
【Cậu ta tới tìm cái chết à trời ạ】
【Nghe thấy Châu Đồng kêu thảm như vậy mà không bỏ chạy đi cũng ghê thật, chắc đầu óc có vấn đề rồi】
“Chu Mạn” cúi đầu nhìn chiếc “Đồng giác kim quan” trong sân, gương mặt hiện lên vẻ đại bi đại hỷ, qua đêm nay, ả không cần phải ẩn mình trong đám đạo sĩ thúi này nữa, đợi du lang thức tỉnh, ả có thể…
(Đại bi đại hỉ: Trải qua chuyện tốt đẹp nhất, cũng là chuyện bi ai nhất của bản thân)
Tạ Tinh Lan ở bên ngoài mất kiên nhẫn, bèn nhấc chân phá cửa đi vào.
Trong phòng không có ai, Tạ Tinh Lan nhìn quanh một lượt, đang muốn phá vỡ cửa sổ, đột nhiên có hai cánh tay từ sau lưng duỗi ra, ôm lấy hắn thật chặt.
Trong thoáng chốc, gương mặt Tạ Tinh Lan sa sầm lại đến mức đáng sợ.
Đối với Tạ Tinh Lan mà nói, bản thân hắn không có thân thể, bây giờ hắn đang dùng thân thể của Tiểu Trì, ả Chu Mạn này chẳng khác nào đang ôm Tiểu Trì của hắn.
【Lại dùng chiêu cũ à?】
【Đến Châu Đồng mà cũng bị hành chật vật như vậy, anh giai này.. haizz, chắc toang rồi bu em ạ.】
【Sao anh ta lại dữ dằn như vậy, sau lưng là mỹ nữ đấy hí hí】
Tạ Tinh Lan gạt tay Chu Mạn xuống, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Thể như tay Chu Mạn là thứ đồ bẩn đến mức không thể bẩn hơn.
Vẻ mặt “Chu Mạn” vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ có người không có một chút dục niệm nào với ả, lòng hiếu thắng trỗi dậy, ả cười đẹp động lòng người, quyến rũ nói: “Anh nhìn vào mắt tôi đi.”
Chỉ cần dục niệm nổi lên, nhất định sẽ bị ả khống chế, không thể động đậy được.
Tạ Tinh Lan cười như không cười, chạm với đôi mắt hơi ánh lên tia sáng đỏ của ả, phối hợp đứng yên tại chỗ hai giây.
“Chu Mạn” tự cho rằng đã thành công rồi, không chờ được mà nhào tới, người kia đột nhiên lại nhấc chân lên chặn ả lại, lấy chiếc bát quái trong ống tay đạo bào ra.
Mặt gương chói mắt đột nhiên soi lấy gương mặt ả, hình dạng của “Chu Mạn” lập tức bị soi ra, cần cổ nõn nà, hình dáng vốn không phải đầu người, mà là một cái.. đầu hồ ly lông đỏ rậm rạp.
Một nửa gương mặt hồ ly rữa nát, cả cái đầu bị bẹp xuống, giống như bị thứ gì đập mạnh vào, bộ óc trắng còn dính lên gương mặt.
【Trời má hồ ly tinh! Nữ diễn viên chết rồi à?】
【Buồn nôn quáaaaa】
【Tại sao ả ta lại muốn lấy thân xác con người chứ, có liên quan gì tới tuyến chính vậy?】
“Tại sao chứ?!” Đôi mắt hồ ly tinh ánh lên tia nhìn ngoan độc, hiển nhiên không ngờ mị thuật trăm lần trăm trúng của mình thế mà lại mất đi hiệu lực, bị con người tính toán, để lộ chân dung thật.
Lần này người lên tiếng là Tạ Trì, anh nhún vai, vẻ mặt có phần vô tội: “Thật ngại quá, tôi đồng tính.”
Hồ ly tinh: “………..”
【??????】
【Tôi đã bảo mấy lời anh ta nói với Lục Văn khả năng cao là thật rồi mà】
【Hahahahahahahahahahaha tôi đồng tính】
Tạ Trì mỉm cười: “Cô nhìn vào mắt tôi xem.”
Hồ ly tinh sững sờ, không nhịn được mà làm theo lời anh nói.
Tạ Trì nhân lúc ả ta sững người ra, một tay túm lấy tay trái của ả mà kéo lên, vết thương ở đó vẫn chưa khép miệng, bị anh túm như vậy, máu tươi không ngừng ứa ra từ cổ tay, chỉ mấy giây mà bàn tay kia đã đầm đìa máu chảy.
Bàn tay Chu Mạn run lên, bởi vì cắt cổ tay nên tay của ả bị thương.
Tạ Trì sững sờ hai giây, ý thức được điều gì đó, sắc mặt thay đổi: “Máu!!”
【Máu gì cơ?】
【Sao Chu Mạn lại cắt cổ tay chứ.. xem mà không hiểu kịch bản】
【Trời ơi máu!! Tôi có một suy đoán.. máu người đổi lấy máu gà!!】
【Trời ơi!!】
Tạ Trì nhanh chóng nhìn chiếc “Đồng giác kim quan” trong sân, trong lòng vội thúc giục: “Anh à, anh nhanh lên!!”
Tạ Tinh Lan vừa đáp lời, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra.
Lục Văn nghe thấy tiếng động chạy tới, thoáng trông thấy hồ ly tinh nhào người đánh về phía Tạ Trì, trợn tròn mắt ra: “Tạ Trì, mau chạy đi!!”
Tạ Tinh Lan: “……………..”
Lục Văn lập tức rút kiếm tấn công, giao chiến với hồ ly tinh, nhất thời không thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không hề lụi bại.
Tạ Trì thầm nghĩ: “Anh à, quan tài, đấu mực có vấn đề, đấy là máu người.”
Tạ Tinh Lan lập tức hiểu ra, ở đây đã có Lục Văn, vấn đề không lớn.
Hồ ly tinh chụp lấy lưng Lục Văn, Tạ Tinh Lan tiện tay ném thanh kiếm gỗ mình đem theo ra ngoài, giúp anh ta đỡ đòn, bản thân thì nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
【Trời má?? Đây là tầng hai đấy!!】
【Châu Đồng ngã mà cũng tàn tạ, cậu ta như vậy..】
Lục Văn sửng sốt nhìn người ta nhảy xuống, trong lúc thất thần, bị hồ ly tinh túm lấy, bấy giờ mới hoàn hồn lại tập trung chuyện trước mắt.
Tiếng động ở đây rất lớn, nhóm Việt Tu Minh ở bên cạnh nhanh chóng chạy tới, Việt Tu Minh lấy một tờ bùa trong ngực ra, cắn rách ngón tay mình, nhanh chóng vẽ hình con quỷ lên đó, sau đó nhân lúc Lục Văn đánh nhau, tranh thủ dán tấm bùa lên người ả hồ ly tinh.
Bùa chú ánh lên tia sáng đỏ, hồ ly tinh như gặp phải đòn tấn công nặng nề, độn ra khỏi thân thể Chu Mạn, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa, cả người Chu Mạn ngã xuống đối diện, không rõ sống chết thế nào.
【Tôi nhớ bùa của Việt Tu Minh là hàng dùng một lần thì phải?】
【Hiệu quả cũng tốt phết】
Lục Văn nhanh chóng ngồi xuống thăm dò hơi thở của Chu Mạn, chau mày lại lắc đầu với mọi người. Chu Mạn đã vô tình bị giết chết từ lâu, không có hồ ly tinh nhập thân, cô ta chỉ là cái xác.
Trong mắt mấy tay tốt thí ánh lên tia nhìn sợ hãi, bọn họ nhỏ bé hơn cả con sâu cái kiến, sau này chưa chắc đã chết dễ coi hơn Chu Mạn.
Phía bên này Tạ Tinh Lan nhảy từ tầng hai xuống, mau chóng chạy về phía quan tài, còn chưa tới gần đã nghe thấy Châu Đồng hét lên một tiếng thảm thiết, không biết có nguyên nhân gì.
Châu Đồng từng thấy biểu hiện của Tạ Trì ở bộ phim trước đó, biết anh có khả năng đánh đấm, đôi mắt nhoáng lên, sau đó lảo đảo chạy về phía anh, thể như sau lưng có gì đó đuổi theo.
Tạ Tinh Lan nheo mắt lại, quan tài kia cũng không có động tĩnh gì, vẫn ở yên trong sân, nhưng mà…
Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn chiếc bát quái, cánh sen đã thu vào.
Đạo trưởng Liên Khê từng nói, trong phạm vi một dặm mà có cương thi chưa bị trấn trụ, cánh sen sẽ thu vào sau gương, cho nên hoặc là bát quái hỏng, hoặc là…
Tạ Trì: “Anh à, tránh xa quan tài một chút.”
Lúc này nhóm người ở tầng hai đã xuống sân, Tạ Tinh Lan lặng lẽ lùi lại hai bước, cũng liếc mắt ra hiệu cho Lục Văn, Lục Văn không rõ nội tình, nhưng vẫn nghe theo.
Đạo trưởng Huyền Thành vội vã chạy tới: “Có chuyện gì vậy?!”
Lục Văn lời ít ý nhiều thuật lại với ông ta.
Đạo trưởng Huyền Thành hết sức sợ hãi, vội vã đẩy đám đông đi về phía quan tài, Tạ Tinh Lan giữ chặt lấy ông ta: “Đừng qua đó.”
Đạo trưởng Huyền Thành sa sầm mặt: “Tránh ra.”
Tạ Tinh Lan chau mày không buông, đạo trưởng Huyền Thành lập tức lấy dây thừng trói thi trong tay áo ra để trói tay hắn lại.
Tạ Tinh Lan chẳng thèm ôm rơm nặng bụng.
Đạo trưởng Huyền Thành tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra chỉ mực trên quan tài, xác nhận không có chỗ nào bị hở, mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà quan tài không có vấn đề――”
Ông còn chưa dứt lời, ván quan tài dày nặng sau lưng đột nhiên nổ tung, một bàn tay nhăn nhúm bóp về phía cổ ông ta.
“Cẩn thận!” Mọi người đối diện kinh hãi thốt lên, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một con cương thi nhanh chóng nhảy bật ra khỏi quan tài, gương mặt xám ngoét cương cứng dưới ánh trăng vô cùng đáng sợ, đôi mắt vẩn đục lóe lên