“Hai hợp làm một.”
Lục Văn sững người ra, hình như Tạ Trì hỏi mượn kiếm của anh…? Cậu ấy muốn kiếm để làm gì?
Có một khả năng chợt lóe lên trong đầu, nhưng Lục Văn không bắt lấy.
Trong mắt Tạ Tinh Lan mang theo vẻ trêu chọc, ngón trỏ khẽ ngoắc vào trong, thúc giục cậu ta nhanh lên một chút.
“Đưa cho tôi.”
Lục Văn không ngờ hắn còn dám nói chuyện, sợ đến mức trái tim ngừng đập tới nơi, nhanh chóng liếc mắt nhìn cương thi cách đó không xa, vội la lên: “Tôi cho cậu tôi cho cậu, cậu đừng nói nữa!!”
Dứt lời lại nhanh chóng nín thở, không chút do dự ném thanh kiếm bảo bối vào trong tay “Tạ Trì”.
Mấy người khác tuy ốc không mang nổi mình ốc nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ đố kỵ sâu sắc, đạo cụ duy nhất có khả năng làm tổn thương cho cương thi, thế mà Lục Văn lại đưa cho Tạ Trì cứ như chơi đùa.
【Giờ này còn tìm đường chết à?】
【Cậu ta muốn làm gì vậy, bảo vệ bản thân? Ích kỷ quá.】
【Một người dám mượn một người dám cho, quỳ luôn, Lục Văn bị ma quỷ ám ảnh à?】
【Mọi người không thấy.. vẫn còn một khả năng nữa hay sao, ban nãy anh giai này nhảy từ trên tầng hai xuống đấy.】
【Trước đó trông ảnh lành quá không phải gu tui, bây giờ nhìn ánh mắt, không hiểu sao thấy men quá đi à】
Tạ Trì hơi lo lắng, quan tâm hỏi: “Đổi vũ khí thuận tay không?”
Anh cũng không rõ năng lực chiến đấu cụ thể của bạn trai mình, dù sao ở thế giới trước, có rất ít cơ hội dùng tới vũ lực, hồi nhỏ Tạ Tinh Lan dùng dao để cứu anh, lần trước chiến đấu với bà chủ cũng dùng dao găm, lần này đổi sang cổ kiếm không biết liệu có được hay không.
Tạ Tinh Lan ước lượng thanh kiếm hai lần, khẽ cười bảo: “Không thành vấn đề.”
Tạ Trì lập tức yên tâm, tuy rằng anh trai rất tự luyến, nhưng chưa từng hứa hẹn những chuyện mà anh ấy không dám chắc, anh ấy nói không có vấn đề thì tuyệt đối không có vấn đề gì cả.
Ban nãy Tạ Tinh Lan vừa thở, cương thi cảm nhận được nhân khí, rồi khỏi chỗ nam diễn viên đã chết rồi, nhảy về phía hắn, “Cộp”, “Cộp”, “Cộp”, tiếng chân nện xuống đất như nện vào lòng mọi người.
Ý của Tạ Tinh Lan vốn là dẫn cương thi tới đây, bây giờ đạt được mục đích rồi, hài lòng cười một tiếng, trong mắt ánh lên khát vọng mạnh mẽ muốn chiến thắng đối thủ, rút kiếm tấn công tới.
“Tạ Trì!” Lục Văn trừng muốn rách mí mắt, trong mắt anh ta, cương thi cao lớn âm trầm đánh về phía Tạ Trì gầy yếu đơn bạc.
Trong chớp mắt, Lục Văn không tưởng tượng nổi vì sao Tạ Trì dám tiến lên, bởi vì huyết thống bản thân, anh ta có khả năng chống chọi, đang muốn nhào tới cứu Tạ Trì, lại bị Tạ Tinh Lan dùng ánh mắt không hiểu chuyện đuổi về.
Tạ Tinh Lan chau mày nói: “Tránh sang một bên đi.”
Nói rồi lập tức đón lấy cương thi, bỏ Lục Văn sững sờ tại chỗ, không thể tin vào tai mình.
Tạ Trì, bảo anh, tránh sang một bên đi.
【Ủa là sao?】
【Tui đang rõ là căng thẳng, ai dè lại bị câu anh ta bảo Lục Văn tránh sang một bên đi làm cho bật cười hahahaha, không phải trước đó Lục Văn từng nói với cậu ta như vậy hay sao?】
【Lục Văn: Tôi cũng có ngày hôm nay.】
【Nhìn mặt Lục Văn kìa chết cười.】
【Cậu ta cảm thấy mình đánh được cương thi à?】
【Trời má, tui cảm thấy đây có thể là đại lão thâm tàng bất lộ, dù sao thì anh ta chưa từng ra tay mà!!】
(Đại lão, từ địa phương, bình thường chỉ đại ca, sau này được sử dụng nhiều trong tiếng phổ thông, chỉ một người có uy quyền, có tiếng nói đến một mức độ trong một phương diện nhất định, thường là người lớn tuổi, có vai vế.)
【Trời má, mọi người mau nhìn xem!!】
Dường như Lục Văn ý thức được điều gì đó, vẻ mặt cứng nhắc trước nay chưa từng có, máy móc từ từ ngẩng đầu lên, chàng trai nho nhã yếu đuối anh ta vẫn luôn muốn bảo vệ, trong lúc giao chiến với cương thi, không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí bởi vì động tác mau lẹ, hiểm ác, chính xác mà khiến cương thi trở tay không kịp, cương thi lùi rồi lại lùi, phẫn nộ kêu gào ầm ĩ.
Mặc dù dùng thanh kiếm gỗ đào triều Thanh, nhưng động tác không hề đình trệ bối rối, từ lúc nhận được thanh kiếm, Lục Văn vùi đầu luyện kiếm lâu như vậy, nhưng vẫn chưa thể sử dụng thuần thục, vậy mà Tạ Trì có thể sử dụng một cách hoa mỹ như vậy.
Trong đầu Lục Văn nổ “uỳnh” một tiếng.
Tạ Trì, còn biết đánh đấm hơn cả anh.
Phát hiện này khiến Lục Văn hoa mắt, tai ong lên.
Anh ta đột nhiên nhớ ra, dường như Tạ Trì vẫn luôn phủ nhận bản thân mình yếu đuối, là anh ta tự ý quyết định, việc gì cũng phải giúp anh…
Nhấc quan tài, đấu với hồ ly tinh, cả việc đánh cương thi.. dường như chuyện nào Tạ Trì cũng dự định tự làm, là anh thò một chân cản đường, nên Tạ Trì mới đành phải đồng ý.
Thế mà anh còn tuyên bố sẽ che chở, bảo vệ cậu ấy hết lần này tới lần khác…
Lục Văn nghĩ tới những lời mình từng nói, gương mặt dần đỏ lên, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt anh ta đỏ như con tôm hùm bị đun sôi, còn lờ mờ bốc hơi nóng.
Người anh muốn bảo vệ, cuối cùng lại bảo vệ cho anh..
Mất mặt chưa, bạn trai của người ta rất giỏi, căn bản không cần mình tự mình đa tình tới hỗ trợ.
Tối nay anh khó khăn thuyết phục bản thân, yêu người hai nhân cách cũng không sao, nhưng chưa đầy một phút, lại ép bản thân phải chấp nhận, nhân cách chính và nhân cách phụ của người ta là một cặp.
Lục Văn từng tuổi này, ngay cả người hai nhân cách cũng chưa từng gặp, càng không nói tới việc nhân cách chính và nhân cách phụ trong cùng một thân xác yêu nhau.
Ngay cả chuyện này anh cũng phải từ từ tiêu hóa, bây giờ lại phát hiện một chân tướng tàn khốc..
―― Năng lực chiến đấu của Tạ Trì siêu mạnh, chỉ là dáng dấp nho nhã mà thôi.
Tạ Trì chẳng những thông minh hơn anh, mà ngay cả vũ lực anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không đáng để nhắc tới trước mặt cậu ấy, Tạ Trì không vạch trần ra, chẳng qua là ngại làm xấu mặt anh.
Trước đó Lục Văn còn âm thầm cảm thấy mình xứng với Tạ Trì, một văn một võ, bây giờ suy nghĩ một chút, ước gì có thể làm đà điểu.
Vốn không có ai xứng với Tạ Trì, cho nên hai nhân cách tự đến với nhau, âu cũng là chuyện bình thường.
【Hahaha dường như tui đoán được Lục Văn đang nghĩ gì.】
【Lục Văn: Nghi ngờ nhân sinh.】
【Không thể lập flag lung tung được đâu.】
【Tôi bảo vệ cậu hahahaha hỏi xem có xấu hổ hay không chứ.】
【Anh giai khiêm tốn thật, nể mặt ghê, vẫn luôn phối hợp diễn xuất cùng, tốt tính quá.】
【Tui chợt có cảm giác bị ánh mắt “Bất kể kẻ thù là ai, làm là xong việc” đâm trúng, rất có cảm giác an toàn.】
【Hahahahaa tò mò thật đấy, không biết đại lão bị gà mờ tuyên bố muốn bảo vệ là cảm giác phức tạp thế nào nhỉ】
Ánh mắt Châu Đồng cũng hết sức kinh hãi, trước đó hắn chỉ xem đoạn Tạ Trì đánh nhau với Châu Văn, biết thân thủ của anh hơn người, nhưng chuyện trước mắt thì hoàn toàn khác.
Trước mắt là.. cương thi, còn là.. cương thi đi ra từ “phụ tử đồng quan”.
Vẻ mặt Việt Tu Minh không thể tin nổi, hắn đột nhiên quay đầu nhìn sang Lục Văn mặt đỏ tới mang tai bên cạnh, trước đó hắn tham gia bộ phim cương thi phẩm chất “Bình thường không có gì đặc biệt”, số hắn may mắn, mặc dù thân thủ Lục Văn tốt, nhưng cũng dựa vào độ trâu bò để chống cự, con boss cương thi kia cuối cùng không bị chết bởi kiếm gỗ đào, mà do ánh mặt trời thiêu đốt, nhưng hiện tại..
Rõ ràng con cương thi trước mắt mạnh hơn boss cương thi kia không chỉ một chút.
Cảm giác thật hư cấu, liệu có phải hắn nhìn nhầm rồi không, đây không phải người mới, cũng không phải tốt thí.
Phía bên đây Tạ Trì vẫn giữ tỉnh táo, nhanh chóng nhắc nhở: “Anh à, đừng đâm vào trái tim.”
Mũi kiếm của Tạ Tinh Lan thoáng ngừng lại, trong lòng khẽ bảo “Được rồi”, linh hoạt tránh khỏi đòn tấn công của cương thi, chuyển sang đâm vào tứ chi của nó.
Bị kịch bản quản chế, mục đích của họ chỉ là chế ngự cương thi, chứ không phải dùng kiếm gỗ đào để giết chết cương thi, chưa nói liệu thanh kiếm này có thể giết chết con cương thi trước mắt hay không, bây giờ họ muốn thử cũng không thể thử, bọn họ còn phải đưa cương thi tới nhà cố chủ ở trấn Hoài Oa, con cương thi này không thể xảy ra bất trắc.
Cương thi mà mất, việc ghi hình sẽ thất bại, cái giá phải trả bọn họ không thể chịu đựng được.
Cương thi đã nhận được âm khí tối cao, tổn thương do kiếm gỗ đào gây ra với nó mà nói chẳng qua chỉ như gãi ngứa, nhưng liên tục bị đâm trúng, con cương thi vẫn vô cùng sốt ruột.
Thanh kiếm dài, muốn đụng vào tay áo của người này cũng khó khăn.
Tạ Tinh Lan không rảnh để phân tâm, Tạ Trì nói: “Gạo nếp.”
Tạ Tinh Lan hiểu ý, lui về phía sau mấy bước, “Xoẹt” một tiếng, dùng kiếm mở túi gạo nếp ra, tiện tay nắm một vốc, một lúc sau dừng lại, cương thi đã đánh tới, Tạ Tinh Lan lật mình tránh né một cái khiến mọi người chóng mặt, cương thi vồ hụt, đang định nhảy lên, Tạ Tinh Lan nhân cơ hội nhào tới, đẩy nó ngã ngược xuống đất, đôi chân thon dài chặn lại.
“Anh à, tay!” Tạ Trì vội la lên.
Bàn tay không bị đè lại của cương thi đâm vào lưng hắn, Tạ Tinh Lan không hề bối rối, trở tay đâm kiếm đi, tay cương thi đụng vào liền thu lại, dừng trong phút chốc, Tạ Tinh Lan nhoẻn cười đầy ác ý, buông lỏng kiếm ghìm chặt cổ cương thi, dốc gạo nếp vào mắt nó.
Cương thi lập tức run lên, kêu gào ô ô a a, gạo nếp lập tức hóa đen, hốc mắt cương thi lõm vào cũng bắt đầu bốc khói đen, phát ra âm thanh xì xèo.
Tất cả chỉ xảy ra trong một thoáng ngắn ngủi.
【Trời má!!】
【Ngầu quá đi àaaaaaaaa】
【Hahahahaha mọi người đã chứng kiến tốt thí cứu phim chưa, kích thích vãi nồi】
【Bây giờ tiêu chuẩn của “tiểu trong suốt” cũng cao như vậy à? Hay là tôi nhìn nhầm rồi, nhưng mà cậu trai này lạ hoắc à, rõ ràng tui từng xem không ít phim!!】
【Đây nhất định không phải người mới, tôi nghi đây là đại thần đổi mặt xuống hành newbie, nói vậy còn nghe được.】
【Đồng ý nha, tò mò thân phận thật của ảnh ghê, bảo sao tiến độ thăm dò cứ ngựa không dừng vó, trước đó em đã nhìn ra manh mối rồi, mọi người khen em đi!】
【Phá án, phá án rồi!】
Mọi người sững sờ suốt cả quá trình cuối cùng cũng hoàn hồn lại, Lục Văn và Việt Tu Minh lập tức nhặt dây thừng trói thi lên giúp trói cương thi lại.
Trong mắt Châu Đồng ngập tràn sự kiêng dè, hắn thực sự không ngờ Tạ Trì lại mạnh như vậy, 230 điểm không hư cấu một chút nào, bây giờ việc cấp bách của hắn là giải trừ độc thi của bản thân, Tạ Trì như thế nào hắn cũng không quản được nữa.
Hắn không thể để những người khác phát hiện ra mình bị thương.
Châu Đồng vịn tường chật vật đứng dậy, gương mặt vì vết thương và mất máu mà tái nhợt, ánh mắt chơm chớp, nhân lúc loạn lạc mà lặng lẽ rời khỏi sân sau, đi về phía căn phòng.
Hắn phải thay đồ để che vết thương.
Nữ diễn viên tay trói gà còn không chặt cuống đến mức sắp khóc tới nơi: “Tại sao đấu mực lại không có tác dụng? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải tiếp tục vận chuyển cương thi…”
Cô cứ nghĩ quan tài bị búng mực lên thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng đấu mực lại không có một chút tác dụng nào, cương thi vẫn bỏ chạy ra ngoài, vậy bọn họ vận chuyển cương thi tới nhà cố chủ thế nào đây..?
Cho dù bây giờ tạm thời trấn trụ được, cũng chỉ là chuyện chốc lát, một lúc nữa cương thi sẽ khôi phục…
Nữ diễn viên nghĩ tới đây mà đôi chân như nhũn ra.
Tạ Tinh Lan không ra tay, gọi tên Nghiêm Kính: “Máu gà!”
Nghiêm Kính giật mình hai giây, bừng hiểu ra.
Do máu gà có vấn đề! Đó không phải lỗi giác của cậu! Máu gà tanh nồng, mùi tanh nhàn nhạt hôm đó cậu ngửi thấy, khả năng cao là… máu người.
Nghĩ thông điều này, Nghiêm Kính nổi gai ốc.
Máu gì cũng không quan trọng, dù trộn lẫn vào hay đổi đi cũng không quan trọng, dù sao không phải máu gà thuần túy, đấu mực hoàn toàn mất đi công hiệu.
Thế mà lại sơ suất ở chỗ máu, Nghiêm Kính cảm thấy vô cùng áy náy, trước đó Chu Mạn nói muốn giúp giết gà lấy máu, vậy mà cậu lại không cảnh giác một chút nào, cứ như vậy giao gà cho cô ấy.
Nghiêm Kính lấy công chuộc tội, lập tức đỡ đạo trưởng Huyền Thành dậy, lớn tiếng kêu tiểu nhị giết gà sống, chuẩn bị chế đấu mực cho đạo trưởng Huyền Thành, trấn trụ cương thi.
【Đúng là máu người đổi lấy máu gà!】
【Sao hồ ly tinh lại phải đổi máu gà chứ?】
Cương thi tạm thời bị tổn thương mắt, không nhìn thấy đám đông, nguy hiểm suy giảm, nó bị Lục Văn kiềm chế, dù đau lòng nhưng Việt Tu Minh vẫn hào phóng dán mấy tờ bùa trấn áp nó. Bùa là hàng dùng một lần, là đạo cụ mà Việt Tu Minh nhận được từ bộ phim trước, tổng cộng chỉ có hơn mười tờ, dùng một tờ là mất một tờ.
Chỗ này không cần đến mình nữa, Tạ Tinh Lan buông tay ra, Tạ Trì đột nhiên thầm nghĩ: “Anh à, anh nhìn bốn phía xem có hồ ly lông đỏ hay không.”
Tạ Tinh Lan: “Được.”
Con hồ ly mà Tạ Trì nói tới kia lúc này đang trốn dưới nhà xí, âm thầm nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Ả thấy cương thi bị chế trụ, móng vuốt sắc bén lo lắng túm lấy lá cây trải rộng dưới mặt đất hết lần này đến lần khác, ả nhìn chòng chọc Tạ Trì, trong mắt lóe lên nỗi thống hận và bi phẫn thấu trời.
Hai mươi năm qua, không ngày nào là ả không muốn thả du lang ra, ả cũng muốn vụng trộm đào quan tài lên, nhưng ả là yêu tinh, linh lực thấp, lúc hạ táng quan tài đã được đạo sĩ làm phép, ả không thể tới gần. Miên Sơn là chốn núi non hoang dã, người thường đêm khuya vốn không đặt chân tới đây, đến đây đều là những đạo sĩ đạo hành không cạn, ngay cả cơ hội mê hoặc người giúp mình mở quan tài cũng không có.
Ả đợi tròn hai mươi năm, chuẩn bị trọn vẹn hai mươi năm, mới chờ được một cơ hội duy nhất, đã bị kẻ này hủy đi, hắn còn làm tổn thương con mắt của du lang.
Lúc này bọn họ người đông thế mạnh, ả tiến lên cũng chỉ chịu chết, nếu chờ đợi cơ hội tiếp theo không biết phải đợi bao lâu nữa, thậm chí ả còn nghi ngờ mình không còn cơ hội nào nữa.
Mấy hôm nay ả vẫn luôn trà trộn vào trong đám đạo sĩ thúi này, thám thính được nguyên nhân bọn họ đào quan tài của du lang, nhưng rõ ràng du lang là cô nhi, sao lại có người thân?
Người thân giúp di dời mộ phần? Hoang đường.
Cho nên cái kẻ gọi là cố chủ kia, sao lại muốn đào thi thể của du lang?
Lòng hồ ly tinh nóng như lửa đốt, đôi mắt thú vàng đậm lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.
Hẳn là cố chủ kia muốn đốt