“Đoạt bột răng.”
Khoảnh khắc bừng hiểu ra, cơ mặt Lục Văn giần giật, tâm tình phức tạp nói không nên lời. Chẳng lẽ chênh lệch trí thông minh được thể hiện trên mạch não?
Ở bên kia, Tạ Trì đi con đường thôn, vừa ứng phó với hai cương thi cấp thấp ngốc bạch ngọt, vừa dùng tay ra hiệu Lục Văn ra cổng thôn chờ mình.
Lục Văn hiểu ý, không nán lại thêm, anh ta nín thở, ẩn nấp thân mình, đi đường vòng chạy về cổng thôn.
Nghiêm Kính ở cổng thôn lo lắng chờ đợi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Lục Văn, lập tức mừng rơn, cậu đang định hỏi chuyện Tạ Trì thế nào, lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền ra ngoài, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt: “Cương thi cũng theo ra cùng! Anh Tạ anh ấy…”
Lục Văn lập tức lao tới bịt miệng cậu ta lại, thấp giọng nói: “Không sao đâu, bọn chúng chỉ theo chân, không tấn công anh Tạ.”
Nghiêm Kính đực mặt ra, cương thi không tấn công anh Tạ?
Lục Văn ngẫm nghĩ, bảo rằng: “Kính Tử, có lẽ tình hình lát nữa sẽ hơi hỗn loạn, chúng tôi không để ý tới cậu được, cậu quay trở về theo đường cũ, lát nữa tôi và anh Tạ sẽ đuổi theo cậu.”
“Vâng.” Mặc dù Nghiêm Kính không biết rõ tình huống, nhưng rất tin tưởng vào Tạ Trì, cậu vẫy tay với Lục Văn, còn bản thân thì men con đường núi đi xuống trước.
Lục Văn đứng ở gốc cây xiêu vẹo bên cổng thôn, nơm nớp lo sợ nhìn Tạ Trì bình tĩnh “tán gẫu” cô một câu tôi một câu với hai con cương thi kia.
Sau lưng Tạ Trì còn có ba mươi, bốn mươi con cương thi, dường như vẫn còn hơi nghi ngờ với tay ngoại lai này, muốn theo dõi một chút.
Cổng thôn ở ngay trước mặt, đuôi chân mày Tạ Trì hơi giãn ra, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, con cương thi phía sau lưng đột nhiên kêu ô ô a a, vô cùng sốt ruột.
Tạ Trì phiên dịch:
“Kỳ thật!$… hình như #% hắn ta $^#%^# có [email protected]#[email protected]% hơi người [email protected]$…”
Trong lòng Tạ Trì thầm than một tiếng hỏng bét rồi, anh liếc mắt ra hiệu với Lục Văn đang chờ bên ngoài.
“Anh à!” Tạ Trì thầm nghĩ.
Tạ Tinh Lan lên sóng, bẻ hai tay nữ cương thi bên cạnh ra phía sau, nâng họ lên bả vai, chân dài sải bước ra ngoài, Lục Văn thì phi nước đại tiến lên, bắt chước hành động của Tạ Tinh Lan, khiêng con cương thi còn lại bỏ chạy.
Biến cố xảy ra quá nhanh, đám cương thi sau lưng vẫn còn sửng sốt tại chỗ, mấy giây sau bọn chúng mới ý thức được, miệng không ngừng phát ra những tiếng phẫn nộ, nhảy từng bước xông lên, truy đuổi không bỏ.
Cho dù Tạ Tinh Lan đang thực hiện công việc rất khó khăn như vậy, nhưng vẫn vô cùng ung dung, thậm chí khóe môi còn cong lên nở nụ cười đầy bất đắc dĩ.
Lục Văn nhanh chóng bị hắn bỏ lại sau lưng, cương thi trên người anh ta không được giữ chặt, giãy giụa tới lui, khiến anh ta rất chật vật.
Tạ Tinh Lan giãn được một khoảng cách rất dài với bầy cương thi, dừng lại quay đầu nhìn Lục Văn một chút, ánh mắt mang theo sự trêu chọc: “Cậu có vẻ không được nhỉ.”
Lục Văn xấu hổ cúi đầu.
Tạ Trì thì hơi phiền não, lúc nào anh mình cũng lấy việc đá đểu Lục Văn làm thú vui.
Chưa đến mười phút, bầy cương thi đã bị Tạ Trì và Lục Văn cắt đuôi.
【Má ơi vừa xem vừa cười bò hahahaha】
【Tui phản ứng chậm, giờ mới ngộ ra là lừa lấy răng cương thi hahaha】
【Tui còn tưởng ảnh muốn đánh nhau chứ, tui ngây thơ quá rồi】
【Thương cho răng cương thi quá, tui tin tưởng anh như vậy, anh lại tới để lợi dụng.】
【Ê hành động này quen ghê, có phải cậu ta là tay tân thủ đi lừa đảo khắp nơi không? Hình như bạn tui từng đề cử với tui rồi, ấn tượng rất sâu sắc, là người mới hả??】
【Ủa thật hử? Nhưng sao lại tới đây??】
【Theo dõi!】
Sau khi ba người tụ họp lại, Tạ Tinh Lan và Lục Văn cùng nhau thả cương thi xuống, Tạ Tinh Lan xoa xoa bả vai, lấy bật lửa ra châm thuốc, đưa lên miệng, nói với Lục Văn: “Anh mài răng đi.”
Lục Văn lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tạ Tinh Lan tỉnh bơ bảo rằng: “Nhìn tôi làm gì? Anh có kiếm, đương nhiên là để anh mài rồi, tôi có dụng cụ đâu.”
Khiêng cương thi đã đủ tốn sức rồi, loại chuyện vừa mất mặt vừa tốn sức này đương nhiên không thể để Tiểu Trì của hắn làm.
Lục Văn đau lòng hai giây, lại nghĩ mình ăn hôi điểm dường như cũng không được phải đạo cho lắm, thế là thành thật làm việc, nhận mệnh lấy thanh kiếm gỗ đào tinh chế ra, ngồi xổm xuống mài hàm răng vừa vàng vừa thúi hoắc của hai con cương thi.
Giữa những tiếng mài răng xì xèo, Nghiêm Kính nhịn cười đi tới trước mặt Tạ Tinh Lan, tò mò hỏi: “Anh à, ban nãy anh Lục bảo anh học được tiếng cương thi à?”
Chỉ trong vòng ba giờ đã học được tiếng của cương thi?
Tạ Trì quay trở lại, thản nhiên nói: “Đương nhiên là không, chỉ học một phần, học thuộc là được rồi.”
“Học phần nào vậy?”
Tạ Trì mỉm cười trả lời cậu ta: “Chào mọi người, tôi là kẻ ngoại lai; bạn của tôi đang đứng ngoài cổng, mọi người có thể đi cùng tôi, dẫn cậu ấy vào thăm thú được không?”
“Sau đó ghi nhớ mấy câu cảnh cáo nếu họ phát hiện ra tôi có vấn đề, ví dụ như “Hình như cương thi này có hơi người”.. kiểu như vậy.”
Cương thi cấp thấp không thông minh, chỉ như đứa trẻ hai, ba tuổi, rất dễ bị lừa, cũng bởi Tạ Trì đoán được điểm này, nên mới bỏ ra 1 điểm tích lũy mua sổ tay cương thi và trang phục hóa trang cương thi.
Trong cửa hàng hệ thống, các đạo cụ hàng hóa hơi đắt đỏ, nhưng đạo cụ tin tức lại rất rẻ.
“Sổ tay cương thi” là đạo cụ bán kèm phim kinh dị nên mới đắt đỏ, giống như đồ trong khu du lịch thì bị tăng giá.
Tạ Trì muốn tranh thủ thời gian, đây cũng là biện pháp tốn ít sức và nhanh nhất, anh quay về sớm, không chỉ có thể thu hoạch điểm hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, còn có thể tiếp tục ở lại quán trọ thăm dò kịch bản.
Nghiêm Kính lấy làm kinh ngạc, qua hồi lâu mới bảo rằng: “Em còn tưởng anh định đánh nhau chứ!”
Tạ Trì thay lại trang phục, bộ dạng mũ áo chỉnh tề, thuận miệng bảo rằng: “Đương nhiên không rồi, đó là hành động của người man rợ, người trí thức không làm việc này, có thể động khẩu ai lại đi động thủ――”
Tạ Trì còn chưa nói xong, Tạ Tinh Lan ở trong đầu đột nhiên cất tiếng: “Người man rợ?” Giọng điệu hờ hững, trong đó ẩn chứa sự nguy hiểm.
Bấy giờ Tạ Trì mới phát hiện ra lời mình nói chạm tới anh nhà, khẽ ho một tiếng, bình tĩnh tiếp tục nói với Nghiêm Kính: “Đương nhiên, đấy là trong lúc bình thường, thực ra trước vũ lực tuyệt đối, mưu trí chẳng có ích gì.”
Hai chữ “tuyệt đối” được nhấn mạnh.
Tạ Tinh Lan thỏa mãn bật cười, hiển nhiên rất hài lòng.
Thực ra Tạ Trì không hề tâng bốc quá đáng, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào đầu óc của anh thì không giải quyết được vấn đề gì, anh nhà ra tay một trận là “vạn sự đại cát”.
…
Bầu không khí bên đây vô cùng hòa hợp, mà ở một bên khác, Việt Tu Minh nhìn hang sâu trước mặt, vẻ mặt âm trầm dọa người.
Hắn và Châu Đồng đứng ở đầu hang bên này, điện thoại hiển thị mục tiêu ở đầu hang bên kia, ở giữa là một chiếc hang sâu chừng bảy, tám thước.
Việt Tu Minh bước về phía trước hai bước, nhìn xuống dưới, nước trong hang chảy xiết, va vào đá ồn ã.
Hắn khẽ chửi thề một tiếng, chỉ muốn quăng điện thoại đi cho rồi: “Chúng ta bị app lừa rồi!”
Bản đồ Miên Sơn trong điện thoại rất đơn sơ, về cơ bản chỉ có hình vẽ đại khái của ngọn núi, tỉ lệ và tọa độ điểm tới, những chi tiết như hang sâu trong núi vốn không xuất hiện trên bản đồ, bản đồ chỉ cho một đường kẻ thẳng tắp, nhưng thực tế không có khả năng đi được, khe rộng có nhiêu đó mà lại sâu như vậy, rơi xuống chỉ có một con đường chết.
Trừ khi đi đường vòng.
Việt Tu Minh vừa quay đầu lại,