Sáng hôm sau nắng lớn, bầu trời trong xanh đến rực rỡ.
Sau một tuần nơi vùng trời khác , Quách Nam Khiết đã quay về, bộ dạng cô tràn đầy sức sống, dường như cô đã có thêm một mục tiêu mới mà mục tiêu này đánh thức bản chất lưu manh trong cô rồi.
Trời vừa hửng sáng cô đã dậy tập thể dục, chạy đã hơn 20 vòng lớn mà cô vẫn chưa cảm thấy mệt.
" Tiểu Khiết, cháu có chuyện gì vui sao ?"
" Hả, ý ông là sao ?" - cầm chai nước trên bàn cô tu liền một hơi sau đó hướng mắt nhìn về phía ông nội.
Quách lão quan sát cháu gái một lượt, phẩy phẩy tay.
Cánh tay ông vẫn rất rắn chắc lúc nâng tay lên đã kéo áo xoắn lên một lượt.
" Vào thay đồ rồi xuống ăn sáng với ông."
Ánh nắng chiếu vào phía sau cô, cả người cô như tỏa sảng, khuôn mặt rạng rỡ ánh lên những tia sáng nhỏ khiến cho những người xung quanh nhìn thôi cũng cảm thấy chói mắt, sự thoải mái rạng rỡ của cô truyền đến mọi người khiến ai cũng phấn chấn tinh thần.
" Ông nội đợi con chút." - nói rồi cô chạy thẳng vào nhà như một cơn gió.
Quách lão nhìn đến lắc đầu hấp tấp như vậy vẫn là chưa khiến ông yên lòng nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của đứa cháu nhỏ ông vẫn là muốn bảo vệ nụ cười đó.
Sự nghiệp gia tộc vốn đã đen, bao nhiêu nguy hiểm từ lúc sinh ra đều phải trải qua.
Ông đã mất đi con trai cùng con dâu, cũng đã khiến đứa cháu nhỏ mất đi ba mẹ, phải gánh vác trên lưng trách nhiệm to lớn.
Trước khi nhắm mắt ông vẫn muốn bảo vệ chu toàn cho đứa cháu nhỏ này, trên khuôn mặt già đầy nếp nhăn ánh mắt đanh lại đầy cương quyết.
Ăn sáng xong xuôi, Quách Nam Khiết ngồi bồi ông nội một chốc.
" Tiểu Khiết khi nào thì cháu hoàn thành việc học ở trường." - thực ra Quách Nam Khiết đã tốt nghiệp đại học xong từ mấy năm trước rồi không phải ở đây mà là ở Anh, trở về đây vẫn phải tiếp tục cuộc sống bình thường mục đích đơn giản là che mắt thiên hạ.
Trong mắt cô bỗng ánh lên tia thích thú khi nhắc đến trường học -" Chắc là cuối năm này đi.
Cháu thấy khá thú vị."
" Ukm.
Nên thu liễm bản thân chút đi.
Ta đã nghe chuyện Kim lão." - đối với việc học tập của cô ở trường ông không quan tâm lắm đơn giản đó chỉ là hình thức.
" Ông cảm thấy cháu xử lí như thế nào ?" - cô không trực tiếp nói lên suy nghĩ mà thay vào đó đặt ngược lại câu hỏi vì cô biết ông đã nắm được tình hình thì cũng không cần nói gì nhiều.
" Người ta đòi mạng cháu, cháu chỉ chặn một đơn hàng vẫn là chưa đủ tàn nhẫn." - Quách lão ảnh mắt sắc bén, lạnh lùng buông lời, tuổi tác đối với ông không tính là gì, ông đã lăn lộn trong giới này đã mấy chục năm vốn còn chưa để những kẻ đụng đến ông sống sót.
" Ông nội chém gϊếŧ đối với cháu là điều không mong muốn, ông đã trải qua chắc ông hiểu, cháu chỉ muốn dùng cách của mình để giải quyết.
" - suy nghĩ của cô với ông nội không giống nhau, cô không muốn đuổi cùng gϊếŧ tuyệt.
Nói đến chuyện này chắc cô cũng nên qua gặp mặt Kim gia rồi.
Quách Nghiêm thở dài " Cháu muốn giải quyết thế nào thì tùy, đừng