" Lão đại chúng tôi dạy người không đến lượt cô nói là được." - dường như có vẻ bất bình thay lão đại một tên đàn em đứng đằng sau Kim lão buông lời trượng nghĩa, trên mặt tên kia có một vết sẹo ngang má lúc nhăn lên trông khá dữ tợn.
Quách Nam Khiết một thân ngả người ra sau ghế lại nhìn về phía Kim lão, cô không nói gì cả nhưng ánh mắt cô đầy vẻ trào phùng châm chọc.
" A Mạn cậu ngồi xuống ở đây không có người ngoài." - Mạn Phong một thân lạnh lùng không biểu cảm cúi người với cô rồi ngồi xuống, cậu liếc mắt về phía tên kia nhìn một lượt.
Mạn Phong nhớ kĩ mặt người đó rồi.
Kim lão chưa bao giờ thấy tức giận như lúc này, những tên đàn em này đã không được việc lại còn phá hoại.
Đúng là ăn hại.
" Tiểu Quách lão đại, tôi....." - lời chưa kịp nói ra đã bị cô chặn họng - " Gọi tôi Nam lão đại." - Quách Nam Khiết rất ghét người khác gọi mình là "tiểu" hay là " tiểu thư" nghe gọi như thế cô cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, yếu đuối.
" Quách Nam Khiết cô đừng có quá đáng !" - Kim lão một thân tức giận đứng lên đập bàn chỉ thẳng tay vào mặt cô nói lớn, những tên đàn em phía sau cũng vào tư thế sẵn.
Quách Nam Khiết ngồi nhàn nhã nhấc chén trà trên bàn chấp một hơi, cảm giác xung quanh lại lạnh thêm, bàn tay thon dài cầm chén vừa ưu nhã lại vừa xa cách, cô ngồi đó tao nhã lạnh lùng như một nữ vương, đôi mắt nhìn thẳng vào Kim lão.
Cảm giác như thân thể ông ta vừa run lên vậy.
" Kim lão đại, tôi quá đáng sao ?"
Ông ta ngồi xuống đây là địa bàn của ông ta, việc gì phải sợ.
" Tiểu Quách à, cô cũng không xem lại mình một con nhóc vắt mũi chưa sạch lại dám đến đây."
Quách Nam Khiết nhếch môi cười không nói chuyện.
" Tôi đã không tính với cô vụ lô hàng cô lại dám đến đây.
Ông nội què của cô không dạy cô nên biết trên biết dưới sao? "
Quách Nam Khiết siết tay lại: " Xem ra Kim lão không định cho tôi một lời giải thích tốt rồi."
" Tôi là Lão đại còn cần phải giải thích với con nhóc như cô sao ?" - gương mặt béo ú kia cùng giọng nói ồm ồm đến kinh tởm của lão phát ra.
Đám đàn em phía sau tiếp sức cười mỉa.
" Tôi nhớ ông còn một đứa con trai nữa đúng không ?"
Bỗng chốc trên mặt ông ta không còn vẻ đắc ý nữa mà thay vào đó là khuôn mặt méo mó.
" Cô có ý gì ?"
" Trước lúc đi ông nội tôi có nói người không thuận mình tốt nhất là nên cho biến mất luôn đi.
Tôi còn nói với ông rằng