Sau khi nhận lấy chiếc vòng, Lạc Yên mân mê viền hộp gỗ một lúc, trong mắt hiện lên tia hoài niệm.
Nhân lúc Âu Dực đang thanh toán, cô đi đến gần quản lý Chu, trong ánh mắt lo âu của ông ta, cô nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ nói:
"Chú không cần phải căng thẳng như thế, cháu không có ý muốn xúi giục anh ta làm ảnh hưởng đến công việc của chú đâu, chỉ là muốn hỏi chú một vài việc mà thôi, không biết chú có tiện trả lời không?"
Quản lý Chu âm thầm lau đi tầng mồ hôi mỏng trên vầng trán, tuy rằng Lạc Yên đã trấn an ông ta trước nhưng ông ta vẫn không khỏi căng thẳng.
Nghĩ đến việc Lạc Yên chỉ cần nói một câu là có thể khiến ông ta mất đi công việc béo bở này, cả người ông ta không tự chủ được mà run lên.
Mặc dù quản lý Chu đã cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong giọng nói của ông ta khó mà che giấu được:
"Tiểu thư muốn hỏi gì thì cứ tự nhiên, tôi sẽ nhiệt tình giải đáp."
Lạc Yên mỉm cười, dù đang cười nhưng trong mắt cô không giấu được sự hồi hộp, cô hạ thấp giọng hỏi ông ta: "Tôi muốn hỏi chiếc vòng tay này có phải có nguồn gốc từ thôn Vĩnh Hà ở thị trấn Hạ Bắc không?"
Quản lý Chu sau khi nghe rõ câu hỏi của cô thì vô cùng ngạc nhiên, thanh âm không khỏi cất cao hơn vài phần:
"Cái gì? Sao cô lại biết rõ như vậy? Có phải cô chính là cô bé đó không? Đúng rồi, chắc chắn là như vậy, nhìn mặt cô có nét giống với cô bé đó! Vốn dĩ năm đó mắt nhìn của tôi còn chưa tốt, không phân biệt được đâu là hàng hiếm, đâu là hàng đại trà, lúc đem bán mới biết đó là đồ cổ giá trị lên đến hàng vạn, lúc ấy tôi có quay về tìm cô, nhưng lại nhận được tin cô đã chuyển đi nơi khác sống.
Vì chuyện này mà bao năm qua tôi vẫn luôn áy náy, hiện tại tôi có thể gặp lại cô để trả lại số tiền xứng đáng cho món đồ rồi."
Quản lý Chu nói thao thao bất tuyệt không ngừng, ông ta càng nói, Lạc Yên càng mơ hồ, bởi những chuyện mà ông ta nhắc đến khiến cô chẳng có ấn tượng gì cả.
Theo như lời ông ta nói thì khoảng chừng vài năm về trước, chính cô đã bán chiếc vòng tay này cho ông ta, hơn nữa có vẻ như đã bán với giá rất thấp.
Nhưng cô có thể chắc chắn rằng kí ức của mình không có vấn đề, nếu như vậy...!Vừa nãy ông ta có bảo cô có nhiều nét tương đồng với người năm đó, vậy khả năng cao người đã bán chiếc vòng tay này chính là Lạc Mạn.
Tức là...!Lạc Mạn đã lấy cắp món đồ duy nhất mà bà nội để lại cho cô, sau đó đem bán để lấy tiền.
Không phải Lạc Yên muốn bịa đặt vu khống Lạc Mạn, chỉ là trong đầu cô không còn ai khác ngoài cô ta, khi nghĩ đến kẻ đã lấy cắp chiếc vòng tay này, người đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của cô chính là Lạc Mạn.
Dẫu biết bản thân không nên suy đoán lung tung như thế, nhưng Lạc Yên vẫn không nhịn được mà nghi ngờ cô ta.
Để xác minh chuyện này lại một lần nữa, cô lên tiếng hỏi quản lý Chu:
"Ông còn nhớ họ tên của người đã bán chiếc vòng tay cho cô không?"
Quản lý Chu thấy cô hỏi như vậy liền ý thức được rằng cô bé năm xưa không phải là người đang đứng trước mắt mình, sau khi xác định điều này, tia áy náy trong mắt ông ta cũng không còn nữa, thay vào đó là vẻ trầm ngâm, dường như ông ta đang cố gắng nhớ lại, lông mày ông ta nhíu chặt, khoảng hai giây sau mới trả lời cô:
"Đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ rõ cả họ lẫn tên của cô bé đó, chỉ nhớ rằng lúc bán chiếc vòng tay cho tôi thì cô ta đi cùng một người bạn, người bạn kia gọi cô ta là...!để xem nào, nếu tôi không nhớ nhầm thì cái tên mà người bạn kia gọi cô ta là Mạn Mạn."
Mạn Mạn...
Không nhầm đi đâu được, chính là Lạc Mạn...
Sao có thể...!Sao cô ta dám...?
Lạc Yên không dám tin, hay chính xác là không muốn tin.
Cô không muốn tin rằng kỉ vật duy nhất mà bà nội để lại thế nhưng lại bị chính cháu gái của bà bán đi để đổi lấy vài đồng lẻ.
Lạc Yên hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó bấm gọi một dãy số mà cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ gọi đến.
Không để cô đợi lâu, khoảng hai hồi chuông sau, đầu dây bên kia đã truyền đến thanh âm yểu điệu của Lạc Mạn:
"Em gái thân yêu, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Lạc Mạn mặc dù vẫn ngọt ngào như vậy, nhưng khi nói chuyện với Lạc Yên lại mất đi vẻ yếu ớt khi nói chuyện với Âu Dực.
Lạc Yên đối với việc cô ta thay đổi 180° như thế này cũng đã sớm quen thuộc.
Hiện lại lực chú ý của cô không đặt vào chuyện này mà đang tập trung ở việc Lạc Mạn lấy trộm chiếc vòng tay của bà nội để lại.
Cô không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề:
"Chiếc vòng tay của bà có phải là do chị lấy trộm rồi đem đi bán lấy tiền hay không?"
Lời của Lạc Yên vừa dứt, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, ngay khi Lạc Yên cho rằng Lạc Mạn sẽ cúp máy, từ trong điện thoại bỗng truyền đến tiếng cười khiêu khích, ẩn ẩn trong đó còn có tia đố kỵ, ngay cả cách xưng hô chị em đầy giả dối cũng bị cô ta vứt sang một bên, có thể dễ dàng thấy được Lạc Mạn bây giờ đã mất bình tĩnh:
"Thì sao? Là tao lấy và bán nó đi đấy, rồi sao? Mày có thể làm gì tao nào? Đừng nói với tao rằng tao làm như vậy là sai thế này thế nọ, tao ghét bà già kia, bởi vì bà ta luôn thiên vị mày, luôn trách cha mẹ đã bỏ bê mày.
Tao không muốn giữ lại thứ gì có liên quan đến bà già kia cả, càng không muốn hằng ngày đều phải nhìn cái bộ dạng mày đem nó ra tỉ mỉ lau chùi, mân mê." Nhắc đến chuyện năm xưa, đặc biệt là về bà nội, Lạc Mạn như phát điên, liên tục nói không ngừng, dường như thứ cô ta không muốn nhớ đến nhất chính là bà nội của hai người.
Hơn nữa Lạc Mạn đã nói dối, sự thật đúng là cô ta đã bán chiếc vòng tay kia đi, nhưng lí do không chỉ bởi vì lòng đố kỵ mà còn bởi vì lúc đó cô ta bị bạn bè rủ rê, dính vào cờ bạc.
Vì không muốn bị cha mẹ trách mắng nên cô ta đã lén lút trộm mất chiếc vòng tay mà Lạc Yên vô cùng trân trọng này.
Lạc Yên thẫn thờ, ánh mắt nhìn vào hư vô, không có tiêu cự.
Cô biết Lạc Mạn là người tham vật chất, hơn nữa còn mang một nỗi hận không rõ tên đối với cô, nhưng bà nội thì có lỗi gì chứ? Tại sao vật duy nhất mà bà nội để lại, cô ta cũng nỡ bán đi?