Quản lý Chu run rẩy, vội vàng tóm tắt những việc vừa xảy ra.
Sau khi nghe ông ta trình bày xong, Lục Duy Khiêm nhướng mày, trong ánh mắt lo sợ của quản lý Chu, hắn ta nhàn nhạt nói một câu:
"Quản lý Chu, tôi tin tưởng ông nên mới để ông làm quản lý, nhưng ông khiến tôi khá thất vọng, nể tình chúng ta là người quen, tôi cho hội cuối cùng, để ông tiếp tục làm việc ở nơi này, hi vọng chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Lục Duy Khiêm nói xong những lời cần nói thì không tiếp tục để ý đến ông ta nữa, hắn chuyển ánh mắt sang Lê Hồng Hi đang đứng run rẩy ở góc tường, ngữ khí lạnh nhạt hơn rất nhiều, hắn nói:
"Còn cô, cô thì không được may mắn như ông ấy rồi, cô đem mối quan hệ riêng tư vào công việc, trả thù khách hàng, làm ảnh hưởng đến công việc rất nhiều.
Nếu cô đủ thông minh thì không cần tôi nói tiếp, cô cũng biết bản thân nên làm gì bây giờ phải không?"
Mặc dù đã đoán trước kết quả nhưng Lê Hồng Hi vẫn không dám chấp nhận sự thật, cô ta vẫn còn chút hi vọng, hi vọng có thể kéo vãn được tình thế.
Lê Hồng Hi nước mắt lăn dài, yếu ớt nói:
"Lục tổng, có thể cho tôi một cơ hội nữa không? Tôi hứa sẽ không..." Lê Hồng Hi còn chưa nói hết câu đã bị Lục Duy Khiêm ngắt lời, lúc này, Lục Duy Khiêm đã mất hết kiên nhẫn, cả ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ:
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, lập tức cuốn gói đi kết toán lương và cút, ngay bây giờ! Đừng để tôi phải gọi bảo vệ cưỡng chế kéo cô đi, đến khi rời đi lại trở thành quá khó coi."
Lê Hồng Hi biết nếu bây giờ cô ta còn lằng nhằng thì có khả năng người đàn ông này sẽ thật sự gọi bảo vệ, không còn cách nào khác, cô ta cúi gằm mặt, đành ngậm ngùi làm theo lời hắn ta.
Một phút đố kỵ, ảnh hưởng cả đời!
...
Lúc này, ở một nơi khác.
Lạc Mạn nhìn hình ảnh ngọt ngào trên điện thoại, ánh mắt cô ta hiện lên tia oán độc, hận không thể dùng ánh mắt giết ch.ết cô gái trong hình ngay lập tức.
Cô ta nghiến răng, giọng nói âm u như ác quỷ bò lên từ địa ngục:
"Lạc Yên, giỏi, mày giỏi, mày thật sự rất giỏi! Chỉ vỏn vẹn mấy ngày đã có thể khiến ác ý của Âu Dực đối với mày giảm đi không ít.
Đúng là về phương diện câu dẫn đàn ông, tao không thể sánh bằng mày được, nhưng như vậy thì sao chứ? Chọc giận tao, mày nhất định phải trả cái giá đắt!"
Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của anh vào buổi chiều hôm ấy, chuông báo động trong lòng cô ta lại vang lên.
Không được, cô ta không thể chần chừ thêm nữa, cô ta không thể trơ mắt nhìn Âu Dực đang dần bị con điếm Lạc Yên kia mê hoặc, cô ta phải hành động ngay thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Mạn mở điện thoại, sau đó bấm gọi một dãy số, lúc đầu, người ở bên kia không nghe máy.
Đến lúc cô ta gọi lần thứ hai thì bên kia mới có hồi âm.
"Có chuyện gì?" Một giọng nam trầm thấp vang lên, truyền vào tai Lạc Mạn.
Lạc Mạn nhếch môi, nói với hắn ta:
"Cậu còn thích em gái tôi không? Nếu còn có hứng thú với nó thì chiều mai, vào lúc năm giờ chiều đến quán bar XX, cậu sẽ có được nó."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe Lạc Mạn nói như vậy thì nhướng mày, nghĩ đến cô gái xinh đẹp mà hắn nhìn thấy trên sân thượng của trường vào khoảng 5 năm về trước, nhớ đến khoảnh khắc mái tóc cô uốn lượn tuyệt đẹp trong gió kia, trong lòng hắn không khỏi rạo rực.
Trước và sau khi gặp cô gái ấy, hắn đã thử qua vô số người phụ nữ, có vài người cơ thể còn đẫy đà hơn cả cô, nhưng chưa ai khiến hắn vừa nhìn đã muốn qua đêm như cô cả.
"Em gái cô...!Cô chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Tôi sẽ đến, nhưng tôi cần cô đảm bảo trước, tôi không muốn một lần mạo hiểm của mình lại trở thành công cốc, đặc biệt là đối với vợ của Âu Dực, cô phải chắc chắn rằng hắn sẽ không nổi giận và trút giận lên gia tộc tôi, nếu không...!Cô biết hậu quả rồi đấy."
Lạc Mạn nghe thấy những lời đe doạ kia, âm thầm nuốt nước bọt, cô ta đương nhiên biết hậu quả mà cô ta phải gánh chịu nếu sự việc không thành công thuận lợi là gì, nhưng cô ta vẫn muốn đánh cược một lần.
Có lẽ...!Âu Dực còn chưa để ý Lạc Yên đến mức đó, anh hẳn là sẽ không tức giận đâu...
Hẳn là như vậy.
Hơn nữa, nếu anh tức giận thì đã sao? Cô ta chỉ cần hao tổn chút tâm tư là có thể khiến anh vui vẻ trở lại, cô ta sợ gì mà không dám đánh cược chứ?
Nghĩ như vậy, vẻ quyết tâm trong mắt Lạc Mạn càng rõ ràng hơn, cô ta cười khẽ, thanh âm yêu kiều đến lẳng lơ:
"Đương nhiên là sẽ không xảy ra vấn đề gì rồi, Lâm Dương, cậu cứ yên tâm, việc mà cậu cần làm là đến đúng giờ, những chuyện còn lại cứ để tôi lo."
Người được gọi là Lâm Dương kia khẽ ừ một tiếng, sau đó chỉ động cúp máy.
Lạc Mạn nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt hiện lên tia oán độc.
Lạc Yên, đừng trách tao, có trách thì hãy tự trách chính mình đi, ai bảo mày khiến tao chướng mắt kia chứ.
...
Khi Âu Dực và Lạc Yên về đến nhà thì trời đã trở khuya, quản gia lập tức chạy ra nghênh đón, nhìn thấy hai người tay cầm tay như vậy, trong mắt ông không che giấu được vẻ ngạc nhiên.
Tại sao chỉ mới chưa đến một ngày mà bầu không khí giữa cậu chủ và Lạc Yên tiểu thư lại hoàn toàn khác thế này? Lẽ nào ông đã bỏ lỡ mất điều gì sao? Quản gia cố gắng nhớ lại nhưng chẳng phát hiện ra manh mối gì, rõ ràng vào một ngày trước, ánh mắt cậu chủ nhìn Lạc Yên tiểu thư trông như hận không thể lập tức dùng một dao kết liễu mạng sống của cô, sao bây giờ ông lại mơ hồ nhìn thấy được sự quan tâm ở trong đó? Lẽ nào diễn xuất của cậu chủ đã thăng cấp đến mức đó rồi sao?
Ánh mắt của quản gia nóng rực như vậy, Lạc Yên đương nhiên là cảm nhận được, cô nhìn xuống hai bàn tay đan lấy nhau của hai người, như hiểu ra mọi chuyện, cô vội vàng rút tay