Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

Nhóc tì từ trên trời rơi xuống nhảy ra ăn vạ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ [ khiến Thẩm Vân Phong cảm nhận sự đau đớn tột cùng ]. Lần này hoàn thành nhiệm vụ với độ hoàn hảo 100%, thưởng 20 điểm HP ( ngày), 1 bao lì xì cụ thể.”

— “Các bao lì xì có thể chọn gồm [ bao lì xì trí tuệ ], [ bao lì xì sắc đẹp ], [ bao lì xì hầu hạ ]. Cô muốn chọn cái nào?”

Mặc dù Lâm Dĩ Mạt rất ngạc nhiên khi chỉ được thưởng 20 điểm HP, nhưng may là lại thêm 1 bao lì xì đặc biệt. Có vẻ sau khi chọn [ bao lì xì võ lực ], nó sẽ không xuất hiện nữa.

Năng lực điều khiển vật thể mà cô đang sử dụng có kỳ hạn 1 tháng, trong đầu Lâm Dĩ Mạt xuất hiện một cột thời gian đếm ngược trôi lơ lửng.

Lần này cô chọn [ bao lì xì trí tuệ ].

( Chỉ số IQ +10).

Lâm Dĩ Mạt ngồi trên xe buýt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Ờm… cô không cảm thấy bản thân thông minh lên chút nào. (=_=)

Lâm Dĩ Mạt xuống xe giữa quãng đường, đi bộ dọc theo con phố, quan sát xung quanh xem có cửa hàng nào dán giấy cần tuyển nhân viên không.

Chỉ cần nhìn thấy, cô sẽ đi đến hỏi một chút, khi người ta hỏi tuổi tác, Lâm Dĩ Mạt khai gian lên 18, nhưng đã tìm liên tục 2 ngày rồi mà vẫn chưa có việc.

Lúc ra ngoài lại đụng phải chủ nhà, ông thấy cô cầm tờ đơn tuyển dụng liền hỏi: “Cháu gái nhỏ muốn tìm việc làm hả?”

Lâm Dĩ Mạt thành thật gật đầu: “Cháu định kiếm việc làm thêm trong lúc nghỉ hè.”

“Muốn làm công việc gì?”

“Cái gì cháu cũng có thể làm.”

Ông Trần vui vẻ, nhìn người trước mặt một lúc: “Chờ ông chút.”

Ông đi vào phòng, Lâm Dĩ Mạt đứng ở cửa, lễ phép không nhìn ngó lung tung. Một lát sau, ông Trần cầm một quyển sổ nhỏ ra ngoài.

“Ông có việc vặt cần cháu giúp đây. Nhờ cháu đi thu hết tiền thuê tháng này của nhà trọ Thiên Thắng hộ ông, trong sổ có ghi tên những người cần nộp tiền. Thu xong cho cháu 1000 tệ làm tiền công, cháu thấy sao?”

Lâm Dĩ Mạt: “!”

Cô sững sờ tại chỗ.

Nhờ mình thu tiền thuê nhà á???

Không sợ mình cầm tiền bỏ chạy sao?!

“Tiền thuê nhà không đắt, mỗi tháng cũng không lấy được bao nhiêu.” Ông Trần như thể đọc được nội tâm của Lâm Dĩ Mạt, cười ha hả nói: “Chỗ đó quá xa, ông cứ ngồi xe ô tô là say xe nhức đầu, lần nào cũng nhờ người khác đi thu hộ. Già rồi, chân cũng không được tốt lắm.”

Ý là… số tiền thu được không đủ để làm người khác nổi lòng tham, cầm tiền chạy trốn á?

Ông lão này sao lại ngây thơ vậy chứ, làm gì có ai không thích tiền?

“... Tiền có thể chuyển khoản qua mạng mà ông.”

Ông Trần xua xua tay: “Cái loại đấy ông dùng không quen.”

Thôi được rồi, người cao tuổi thật sự khá lạnh nhạt với các sản phẩm điện tử như điện thoại.

“Vậy được rồi, cháu chắc chắn sẽ mang tiền về cho ông.” Lâm Dĩ Mạt cầm lấy quyển sổ nhỏ với một con dấu có gắn dây đeo được vào cổ, bên trên có khắc hai chữ “Thiên Thắng”, nói là người thuê thấy sẽ biết là người tới thu tiền thuê nhà.

Thế này cũng quá tùy hứng rồi.

Nếu những người khác nhặt được con dấu, giả danh chủ nhà để thu tiền thuê thì làm sao?

Lâm Dĩ Mạt không hiểu, cũng không muốn nghĩ nữa.

Việc nhẹ lương cao, tiền trao cháo múc, tội gì không làm.

Tận 1000 tệ cơ mà.

Cô lập tức tra đường đi đến nhà trọ Thiên Thắng.

“...”

Xa đến vậy sao?

Chỗ đó nằm ngoài thành phố, ở tận ngoại ô.

Sau khi lên xe buýt, Lâm Dĩ Mạt mở quyển sổ nhỏ ra nhìn, nhìn xong mới hiểu tại sao ông Trần lại yên tâm để người khác thu tiền hộ.

Vì trong quyển sổ chỉ ghi tên 5 người. ( ‘==)

Con số đi kèm phía sau tên mỗi người nhiều nhất cũng chỉ trên 2000 tệ một vài trăm.

Lâm Dĩ Mạt tính một chút, tất cả số tiền thuê cộng lại mới được 6000 tệ.

Vậy mà ông Trần định đưa 1000 tệ cho cô làm tiền lương.

Lâm – chiếm món hời lớn – Dĩ Mạt: “…”

Cô thật sự nghi ngờ rằng tiền với nhà của ông ấy chuyên dùng để làm từ thiện.

3 tiếng sau, Lâm Dĩ Mạt đi đến nhà trọ Thiên Thắng.

Chủ yếu là có quá ít chuyến xe buýt đi từ các khu đô thị tới đây, cô xuống xe ở bến cuối cùng, dựa theo sự hướng dẫn của bản đồ, đi bộ hơn 20 phút mới đến.

Lâm Dĩ Mạt lau mồ hôi, đứng ở bên ngoài hàng rào nhìn vào trong.

Nhà trọ không lớn, chỉ có 3 tầng, trông khá cổ kính, cây thường xuân tươi tốt đến mức dây leo gần như bao phủ hết căn nhà, khiến nơi này toát lên vẻ thôn quê gần gũi dễ chịu.

Có lẽ là do nơi này nhiều cây cối nên chỉ cần đứng ở ngoài hàng rào thôi cô cũng đã thấy mát mẻ rồi.

Xung quanh yên lặng.

Lâm Dĩ Mạt nhìn một lúc cũng không thấy ai đi ra, cô do dự vài giây rồi đẩy cửa hàng rào gỗ đi vào.

Trong sân có một cây ngân hạnh ( bạch quả) thẳng tắp, cành lá sum xuê, nhìn độ dày của thân cây thì chắc rằng nó không còn non nớt gì nữa rồi.

Dưới gốc cây có một bộ bàn ghế bằng đá.

Ấy chờ chút, hình như có người đang ngồi trên ghế!

Suy nghĩ của Lâm Dĩ Mạt bỗng có chút rối loạn, rõ ràng lúc đầu nhìn chẳng thấy ai, sao bây giờ lại có người ngồi đó?

Là do mình hoa mắt sao?

Chẳng lẽ là người thuê nhà?

Nghĩ như vậy, Lâm Dĩ Mạt đi qua: “Chào anh, em tới đây thay ông Trần Nguyên Chính thu tiền thuê...”

Cô còn chưa nói hết lời, thanh niên đang đọc sách nhẹ nhàng phát ra một tiếng đầy nghi vấn “hửm?”, rời mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía thiếu nữ đang đến gần: “Em nhìn thấy anh hả?”

Nói gì vậy? “Em nhìn thấy anh” là sao???

Mình đâu có mù, một người sống ngồi lù lù ở chỗ này sao lại không nhìn thấy được chứ?

Ánh mắt của Lâm Dĩ Mạt nhìn thẳng vào hai tròng mắt đen như mặc ngọc* của người đối diện.

*Trong tiếng Hán, “Mặc” (墨) tức là “Mực”. Ở đây ý chỉ loại ngọc Phỉ Thúy có màu đen như màu mực (Tàu). Tuy nhiên, khi chiếu đèn xuyên qua và quan sát sẽ thấy viên ngọc có màu xanh lục.

Mí mắt người này rất cạn tạo ra những np gấp nhẹ trên bầu mắt đồng tử sâu thẳm sáng ngời

Mí mắt người này rất cạn, tạo ra những nếp gấp nhẹ trên bầu mắt, đồng tử sâu thẳm sáng ngời.

Rất đẹp.

Đương nhiên, đối với thiếu nữ vị thành niên 15 tuổi mà nói, loại người như này chỉ cần nhìn là được rồi. Đột nhiên cô ngộ ra một điều từ câu nói vừa nãy của đối phương…

Lâm Dĩ Mạt sởn da gà, cả người cũng thấy không khoẻ.

Đừng nói là mình đang gặp ma nha?!!!

Thanh niên nhìn qua con dấu trước người cô, dường như nhớ tới cái gì đó, nói: “Là ông Trần kêu tới thu tiền thuê nhà à, sai một bé gái như em đến, thật là không yêu trẻ chút nào.”

Lâm Dĩ Mạt bình tĩnh liếc mắt nhìn mặt đất, dưới chân tên này có bóng.

Là người thật.

Cô im lặng.

Lâm Dĩ Mạt cảm thấy bây giờ không nói gì là tốt nhất.

“Hứa Tri Ngô, cậu đâu rồi!” Lúc này, một giọng nói sang sảng bỗng nhiên vang lên, Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy một ông lão tầm tuổi ông Trần, ông ấy chạy thẳng tới chỗ thanh niên: “Đến đây đến đây, tôi vừa nghĩ ra một chiêu mới, cậu ra đấu với tôi một trận đi.”

“Ông Lý.” Hứa Tri Ngô nâng ngón tay thon dài lên chỉ Lâm Dĩ Mạt – “Ở đây còn có một cô bé đấy.”

Ông lão dừng động tác lại, đến giờ mới phát hiện chỗ này xuất hiện thêm một thiếu nữ, tầm mắt nhìn đến con dấu trước người cô thì vẻ mặt suy sụp, đã biết mà còn cố hỏi: “Tới thu tiền thuê nhà sao?!”

Nhìn biểu cảm của đối phương, Lâm Dĩ Mạt lập tức hiểu ra – người tên “Lý Sơn Hà” nợ 2212 tệ tiền thuê trong quyển sổ nhỏ chắc là ông lão này.

Cái tên Hứa Tri Ngô kia lại không có trong cuốn sổ.

“Vâng.” Cô gật đầu: “Cháu đến thu tiền hộ ông Trần.”

“Cháu là cháu gái của ổng à?”

“Không không không!” Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng lắc đầu: “Cháu cũng thuê nhà của ông ấy.”

Sau đó, cô phát hiện vẻ mặt của ông lão Lý Sơn Hà và thanh niên đẹp trai Hứa Tri Ngô đều có chút vi diệu.

Lâm Dĩ Mạt: “...”

Hứa Tri Ngô mỉm cười, hỏi: “Cần thu của những người nào vậy?”

Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, mở quyển sổ nhỏ ra cho anh nhìn.

“Ông Lý, nhanh mang tiền ra trả đi, tiện thể thông báo cho 4 người kia luôn.” Hứa Tri Ngô nói: “Đừng để bạn nhỏ chờ lâu.”

Ông Lý hừ một tiếng.

Trần Chính Nguyên lão bất tử kia mẹ nó thật quá âm hiểm, lại sai một đứa nhỏ tới đây, một đám người già như bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà bắt nạt một bé gái chứ?

Đúng là không cần mặt mũi.

Ông cúi đầu đi vào nhà trọ.

Vài giây sau, Lâm Dĩ Mạt liền nghe thấy mấy tiếng gào rú phát ra từ trong nhà trọ: “Cái gì?! Không phải tôi mới đưa rồi sao!!! Ông đây đã nghèo đến mức không có nồi để ăn nữa rồi a a a a.”

Lâm Dĩ Mạt: “...”

Hứa Tri Ngô tràn đầy hứng thú nhìn đứa trẻ gần như không thay đổi sắc mặt
từ đầu đến giờ.

Còn nhỏ tuổi mà rất bình tĩnh nha.

Nhưng ánh mắt lại phản bội thiếu nữ.

Cô rõ ràng đang hoài nghi gì đó, nhưng lại cố gắng duy trì vẻ mặt tỉnh táo không sợ sệt.

Rất đáng yêu.

Đáng yêu đến nỗi làm anh muốn trêu chọc.

“Em ngồi đi, chắc là phải đợi một lúc đấy.” Hứa Tri Ngô cầm bình trà, rót một chén rồi đẩy về phía Lâm Dĩ Mạt: “Trời nóng bức như này mà phải chạy tới đây. Nào, uống một chén cho mát mẻ.”

Lâm Dĩ Mạt ngoan ngoãn ngồi xuống, nâng chén trà lên, ngửi thấy hương trà thoang thoảng dễ chịu.

“Em cảm ơn.”

Theo lễ phép, cô uống cạn chén trà.

“!”

Trà vừa trôi xuống cổ họng, tựa như có một dòng suối mát rượi lướt qua cơ thể, mọi sự nóng nực, kể cả sự mệt mỏi khó chịu trong 3 tiếng đi đến đây đều biến mất hoàn toàn.

Thứ mình uống chắc không phải trà, là nước thần nhỉ?

Mối nghi ngờ kia lại xuất hiện.

Lâm Dĩ Mạt nhìn chằm chằm chén trà trống không, suy nghĩ trôi đi liên tục.

Đây là thế giới tiểu thuyết, ba ba là nam chủ của một quyển tiểu thuyết nam tần huyền ảo, đi dị thế tu chân giới xong trở về, sau khi báo thù cho mình ở thế giới hiện tại thì đắc đạo phi thăng —

Chứng tỏ cái gì.

Chứng tỏ ở đây cũng có thể tu luyện!

Thế thì... Người tu chân xuất hiện không phải là chuyện đương nhiên sao?

Cho nên, tất cả cảnh tượng không bình thường mà mình thấy sau khi đến nhà trọ đều có thể giải thích được.

Ví dụ như nhiệt độ ở nơi này quá mát mẻ dễ chịu.

Ví dụ như cái câu “Em nhìn thấy anh hả?” của Hứa Tri Ngô.

Ví dụ như Lý Sơn Hà hưng phấn muốn tìm Hứa Tri Ngô so chiêu.

Lại ví dụ như nước trà thần kỳ uống một chén thổi tan mọi mệt mỏi.

...

“Em gái nhỏ, em tên gì?”

Cô tỉnh hồn, bật thốt lên: “Lâm Dĩ Mạt.”

“Cái tên này nghe rất quen tai nha, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải ~” Thanh niên mỉm cười, đôi mắt cong thành một đường vòng cung đẹp mắt: “Anh tên Hứa Tri Ngô, lớn tuổi hơn em, em có thể gọi anh là anh Hứa.”

Lời này rơi vào tai Lâm Dĩ Mạt lại giống như giọng điệu của mấy người thích dụ dỗ trẻ vị thành niên.

Điều này làm cô nhớ tới Thẩm Vân Phong, lập tức cau mày chán ghét theo bản năng.

Hứa Tri Ngô: “...”

Hành động chán ghét quá mức rõ ràng, anh muốn ngó lơ cũng không được.

Hứa Tri Ngô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, cuối cùng vẫn nhịn xuống không lôi gương ra soi lại mặt mình.

Anh giả vờ như không biết gì, tùy ý nói tiếp: “Đùa thôi, anh đang dạy học ở một trường, em có thể gọi là thầy.”

Lâm Dĩ Mạt đành phải khô cằn mà hô một tiếng: “Thầy Hứa.”

Hứa Tri Ngô phát hiện thiếu nữ đã cực kì đề phòng mình, tự giác kiểm điểm hành vi vừa nãy của bản thân, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy: “Em chờ chút.”

Lâm Dĩ Mạt nhìn anh đi vào cửa chính nhà trọ.

Mấy phút sau, Hứa Tri Ngô đi ra, đưa cho cô 5 cái bao lì xì: “Tất cả tiền thuê đều ở đây, không cần mở ra đâu, lúc về em đưa thẳng cho ông Trần là được. Yên tâm đi, những người thuê nhà rất trung thực, tuyệt đối sẽ không thiếu một đồng.”

“Cảm ơn thầy Hứa ạ.” Lâm Dĩ Mạt cầm lấy mấy bao lì xì chắc chắn không đựng tiền ở bên trong và cẩn thận nhét vào trong túi xách: “Vậy em... Đi ha?”

Hứa Tri Ngô gật gật đầu.

Lâm Dĩ Mạt nhanh nhẹn quay đầu đi không chút do dự.

Khi trở lại thành phố náo nhiệt, nhìn con đường xe cộ tấp nập, cô nhất thời có cảm giác mình đã đi tới một thế giới khác. Lâm Dĩ Mạt lắc lắc đầu, lười nghĩ xem mấy người Hứa Tri Ngô có phải người tu chân hay không.

Dù sao cũng không liên quan đến cô.

Trở về chung cư, Lâm Dĩ Mạt trả bao lì xì, quyển sổ nhỏ và con dấu cho ông Trần, nhận được tiền lương của mình.

Nhìn ông cụ cười hiền từ, cô thầm rút lại đánh giá “đơn thuần dễ lừa” mà bản thân gắn cho đối phương.

...

Tuần tiếp theo, Lâm Dĩ Mạt hoàn thành mấy cái nhiệm vụ nhỏ mà hệ thống đưa ra, tổng cộng kiếm được 100 điểm HP. Vì đều là nhiệm vụ nhỏ nên không có bao lì xì cụ thể, chỉ có mấy cái bao lì xì ngẫu nhiên, ngoài rút trúng [ sức mạnh +10 ] ra, những bao lì xì còn lại đều trống rỗng.

Sức lực của cô được tăng lên rất nhiều.

Trước kia hai tay xách đống đồ 10kg còn thấy tốn sức, bây giờ dùng một tay cũng có thể dễ dàng nâng lên vật nặng 20kg, cộng thêm sức mạnh điều khiển vật bằng suy nghĩ, khiến Lâm Dĩ Mạt cảm thấy bản thân là vô địch.

Haiz, quá kiêu ngạo rồi.

Nhờ sự “vô địch thiên hạ” này, cô may mắn tìm được một công việc quản lý quán net, làm ca đêm từ 22h đến 8 giờ sáng hôm sau, lương 150 tệ một ngày.

Ông chủ thấy Lâm Dĩ Mạt là một thiếu nữ nhỏ bé, vốn không muốn dùng cô. kết quả, sau khi Lâm Dĩ Mạt xử lý nhanh chóng và gọn gàng một vài kẻ gây rối, ông ấy đã thuê cô.

Đồng hồ chỉ 12 giờ đêm, Lâm Dĩ Mạt vừa làm xong thủ tục đặt phòng cho một vị khách, liền nghe thấy giọng nói của hệ thống:

— “Sinh nhật vui vẻ nha ký chủ! Tặng cô một bao lì xì ước nguyện, chỉ cần cầu nguyện với nó, nguyện vọng của cô rất có thể sẽ thành công nha ~!”

“?”

Lâm Dĩ Mạt sững sờ hơn 10 giây mới kịp phản ứng.

Hôm nay hình như là sinh nhật 15 tuổi của cô.

Sau 5 tuổi, Lâm Dĩ Mạt không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, không có ai nhớ đến sinh nhật của cô.

Không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy, người đầu tiên nói câu “sinh nhật vui vẻ” với cô lại là hệ thống.

Tâm tình phức tạp.jpg

“Cám ơn.”

Cầu nguyện thì...

Trong đầu Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng nổi lên một suy nghĩ mà ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới: Muốn ba ba trở về.

“...”

Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng lắc đầu, ném văng cái suy nghĩ này đi.

Cứ để người cha ruột trâu bò của mình ở dị thế tu luyện đã đời đi.

Không về cũng được.

Ai thèm.

Cô chắp tay suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu nghiêm túc cầu nguyện.

Mong mình sớm kiếm đủ điểm HP, thoát khỏi bóng ma của cái chết.

...

8 giờ sáng, sau khi thay ca cho đồng nghiệp, Lâm Dĩ Mạt mệt mỏi ngáp dài rời khỏi quán net Tốc Vân, trên đường về nhà phát hiện đằng trước tụ tập một đám người.

“Đây là nhóc con nhà nào để lạc vậy?”

“Bé cưng, em mấy tuổi rồi?”

“Ba mẹ cháu đâu?”

“Ai báo cảnh sát đi.”

...

Cô liếc mắt nhìn qua khe hở của nhóm người, hình như là một đứa bé khoảng 2 – 3 tuổi. Lâm Dĩ Mạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước đi.

Nào ngờ, đứa trẻ im lặng bị một đám người vây quanh kia đột nhiên lao ra, vừa dùng giọng sữa hô lên “Mạt Mạt” vừa dùng đôi chân ngắn ngủn chạy thẳng về phía cô.

Bởi vì một tiếng “Mạt Mạt”, Lâm Dĩ Mạt dừng lại theo bản năng.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn đứa bé lảo đảo chạy tới, ôm lấy đùi của mình.

“???”

Thằng nhóc từ chỗ nào nhảy ra ăn vạ vậy?!

—- ngoài lề —-

– Ba ba số 1 lên sàn =)))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện