*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Khúc này là nói ngọng, Lâm Tự Thu muốn nói “ba ba” nhưng vì biến nhỏ nên bị ngọng thành “ba bỉ”Đám người thấy đứa bé nhào qua ôm lấy Lâm Dĩ Mạt thì đều nghĩ rằng cô là chị của bé trai. Bọn họ chân thành nói một đống câu kiểu như dẫn em trai ra ngoài phải trông cẩn thận, đừng để thằng bé đi lạc..v..v… rồi nhanh chóng tản ra.
Để lại cô gái đầu đầy hắc tuyến – Lâm Dĩ Mạt: “…”
Cô lắc lắc chân, muốn thoát khỏi sinh vật đang bám lấy mình, không ngờ đứa trẻ trông nhỏ xíu nhưng sức lực không nhỏ chút nào, dùng cả cơ thể ôm chặt lấy chân Lâm Dĩ Mạt, ôm hoài không buông ra. Cô lại không thể dùng lực mạnh, sợ làm bị thương đứa bé.
Lâm Dĩ Mạt đang rất mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần sau buổi trực ca đêm, hiện tại chỉ muốn về nhà nằm lên giường ngủ một giấc ngon lành.
“Mạt Mạt.” Đứa bé kia lại kêu một tiếng, ôm cô chặt hơn, nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
Bé trai có khuôn mặt tròn vo phúng phính, đôi mắt to như biết nói lóng lánh nước, đẹp theo kiểu đi trên đường bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người lớn đòi nựng một cái trêu chọc một chút.
Nhưng cho dù có vẻ ngoài dễ thương thì cũng không thể ôm chặt chân mình không nhả giữa đường phố thế này được!
Quan trọng là mình không quen biết thằng nhóc này nha.
Chắc trong nhà nó có người tên “Mạt Mạt”, có vẻ là đi lạc người nhà rồi.
Lâm Dĩ Mạt thở dài, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức của mình, quyết định đưa đứa trẻ đến đồn công an.
“Được rồi, chị sẽ dẫn em đi tìm ba mẹ, em buông chân chị ra trước nha, được không?”
Bé trai hơi do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn mà buông tay ra.
Cô khom lưng ôm lấy bé.
“Em tên gì?”
Bé trai nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Lâm Dĩ Mạt, sau đó cực kì nghiêm túc mà suy nghĩ kỹ mấy giây, cuối cùng thốt lên: “Bé tên Lâm Tự Thu.”
Ừm, trùng tên với ba mình.
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua trong đầu Lâm Dĩ Mạt, “Lâm Tự Thu” đang ngồi trên tay cô lại vui vẻ mà bổ sung thêm một câu: “Mạt Mạt, bé là ba bỉ~~”
“!”
Một người đi ngang qua thấy thiếu nữ đang đứng ôm bé trai đột nhiên chân trái đá chân phải suýt ngã nhào liền lanh tay lẹ mắt đỡ một cái.
Người qua đường vừa định nhắc nhở thiếu nữ rằng đi bộ phải nhìn đường thì thấy người đối diện vội vàng ôm đứa bé nhanh chân chạy như điên.
Lâm Dĩ Mạt chạy đến một nơi vắng vẻ không người, đặt “Lâm Tự Thu” đáng ngờ này lên bệ đá.
Bệ đá khá cao, bé đứng im không nhúc nhích, rõ ràng có chút sợ hãi nhưng lại mở miệng dùng giọng sữa nói một câu với vẻ lo lắng: “Mạt Mạt, con chạy nhanh quá sẽ mệt đó.”
Trái tim Lâm Dĩ Mạt loạn nhịp, gần như là tắc thở.
Lúc này, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không nghe lọt được câu nói ấy.
Một lát sau, Lâm Dĩ Mạt bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ đối diện rồi hỏi: “Em nói mình tên Lâm Tự Thu?”
Lâm Tự Thu gật đầu thật mạnh.
Cô đưa tay chỉ về phía mình: “Vậy tôi tên là gì?”
Lâm Tự Thu khẳng định: “Con là con gái Lâm Dĩ Mạt yêu dấu.”
“…”
Ông trời ơi, ông đang trêu đùa tôi đúng không!
Lâm Dĩ Mạt lập tức bày ra biểu cảm mô tả sinh động cho câu nói “sấm sét giữa trời quang”.
Cô cố gắng giữ tỉnh táo, tự nhủ với bản thân rằng đứa bé trước mặt tuyệt đối không phải cha ruột Lâm Tự Thu của mình.
Cha ruột nhà mình là nam chủ Long Ngạo Thiên trâu bò mạnh mẽ, với cả ổng còn đang ở tu chân giới cơ mà.
Chắc chắn là ai đó đang đùa dai.
Là con hàng thất đức nào bày ra cái trò này!!!
Nhưng lại có một giọng nói vang lên từ sâu trong nội tâm nói với Lâm Dĩ Mạt rằng, người biết cha cô tên Lâm Tự Thu cũng chỉ có mấy người Sở Liên, ngay cả Thẩm Giai Giai còn không biết, mà nhà họ Thẩm lúc này đang nhảy dựng lên giãy đành đạch vì đứa con trai ruột sắp đoạn tử tuyệt tôn, rảnh đâu mà nhớ tới cô.
Cho nên…
Chẳng lẽ đây thật sự là cha ruột của cô?!
“Người” cho Lâm Dĩ Mạt một đòn chí mạng chính là hệ thống.
— “Ký chủ, tôi vừa mới quét kiểm tra một lượt, xác suất cô và đứa trẻ tên Lâm Tự Thu này có quan hệ huyết thống là 99%, vì vậy có thể xác định đó chính là cha của cô.”
“Nói như cậu thì nó có khi còn là con trai của tôi đấy!”
— “Ờm…”
Lâm Dĩ Mạt hít sâu một hơi: “Là chính cậu nói rằng bây giờ cha tôi còn đang tu tiên ở dị thế.”
— “Haiz, không phải cô đã ước với bao lì xì cầu nguyện rằng muốn ba ba trở về sao, nó đã thực hiện nguyện vọng của cô đấy.”
Lâm Dĩ Mạt nghiến răng: “Tôi đã ước rằng mong bản thân sớm kiếm đủ điểm HP cơ mà!”
— “Nhưng bao lì xì cầu nguyện chỉ chấp nhận ý nghĩ đầu tiên của cô thôi~! “
Lâm Dĩ Mạt cảm thấy tương lai tăm tối: “Vậy tại sao cha tôi trở về lại biến thành đứa bé!”
Hệ thống im lặng.
Hỏi thì câu trả lời là không biết.
Không thể tin tưởng vào hệ thống, Lâm Dĩ Mạt đành phải hỏi Lâm Tự Thu.
Xin lỗi trước nha, cô quả thật không có cách nào xem đứa bé mắt to tròn trước mặt này là cha ruột được.
Thật sự là rất nghi ngờ rằng bao lì xì cầu nguyện chỉ đưa hàng fake bắt chước đến cho đủ số.
“Tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?”
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, “ông bố” mini trưng ra vẻ mặt mờ mịt, một lúc sau mới lớn tiếng mà nói: “Bé là ba bỉ, bé muốn trở về tìm Mạt Mạt, bảo vệ Mạt Mạt, không để Mạt Mạt bị bắt nạt!”
Sau khi tỉnh lại, đây là suy nghĩ duy nhất trong bộ não chưa phát triển đầy đủ của bé.
Còn vụ tại sao lại nhỏ thành như này, từ đâu tới đây, tới kiểu gì á, hỏi xong chỉ có 3 không: không hiểu, không biết, không nhớ.
Như vậy… Lâm Dĩ Mạt có thể khẳng định cha ruột không chỉ bị biến nhỏ thành đứa trẻ 2 – 3 tuổi mà còn mất trí nhớ, kể cả chỉ số IQ cũng như 1 đứa trẻ, nhưng hắn lại nhận biết rõ một điều – Mạt Mạt là con gái, hắn là ba ba, hắn phải bảo vệ Mạt Mạt.
Lâm Dĩ Mạt thậm chí đã không còn sức để phàn nàn.
Tóm lại, cô vô tình ước một điều vào ngày sinh nhật là mong ba ba trở về, điều ước thành thật, Lâm Dĩ Mạt đã có ngay một ông bố trẻ khoảng 3 tuổi.
Sau này cô không chỉ phải nuôi chính mình mà còn phải nuôi một ông bố mini.
Khóc trong lòng nhiều chút.jpg
“Mạt Mạt!” Lâm Tự Thu nâng cánh tay nhỏ lên kéo một ngón tay của Lâm Dĩ Mạt. Mặc dù chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở đứa trẻ mấy tuổi, nhưng bé rất nhạy bén, cảm giác được Mạt Mạt không vui, Lâm Tự Thu liền nghiêm túc dỗ dành con gái: “Mạt Mạt đừng buồn, ba bỉ có thể kiếm tiền tiền nuôi Mạt Mạt.”
Lâm Dĩ Mạt cúi đầu, nhìn chăm chú vào bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy ngón tay mình.
Những ký ức về cha bị thời gian ăn mòn bỗng hiện về.
Có lần, hình như cô cũng từng dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của ba ba, sau đó ba ba bế cô lên rồi dùng sức tung lên cao, khiến Lâm Dĩ Mạt vui vẻ cười to. Đó là trò chơi “lái máy bay” mà cô thích chơi nhất.
…
“Mạt Mạt đừng khóc, Mạt Mạt đừng khóc.” Bàn tay nhỏ mềm mại lướt qua khuôn mặt, Lâm Dĩ Mạt nghe thấy tiếng khóc hốt hoảng của Lâm Tự Thu, âm thanh ngập tràn luống cuống và đau lòng.
Thôi.
Ông ấy nuôi mình 5 năm.
Mà bây giờ tuy không biết tại sao ổng lại bị thu nhỏ, nhưng cho dù như thế nào thì mình cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Chỉ là nuôi một ông bố trẻ thôi mà.
Mình đường đường là thiên tuyển chi tử mà hệ thống lựa chọn, không có gì làm khó được mình!
“Tôi không khóc.” Lâm Dĩ Mạt lau nước mắt, lừa dối ông bố trẻ không hiểu chuyện của mình: “Vừa nãy là gió thổi hạt cát bay vào mắt thôi, hiểu không?”
Lâm Tự Thu càng thêm lo lắng, mím môi sắp khóc: “Đau lắm phải không?”
Sợ bé khóc, Lâm Dĩ Mạt vội vàng lắc đầu: “Không đau.”
Cô ôm ông bố mini nhà mình xuống.
“Đi thôi!” Lâm Dĩ Mạt kéo tay bé, đi về phía chung cư: “Chúng ta về nhà.”
Hệ thống nhìn ký chủ mà mình chọn trúng, trong thời gian ngắn cô đã trải qua một vòng cảm xúc: từ không thể tin đến
hoài nghi rồi không muốn tin tưởng, cuối cùng là chấp nhận.
Giờ phút này, linh hồn yếu ớt ảm đạm toả ra một luồng ánh sáng trắng ấm áp đã lâu không thấy, khác hẳn lúc ban đầu – yếu ớt như thể chạm nhẹ là vỡ.
Trên đường đi, Lâm Dĩ Mạt mua mấy cái bánh bao thịt nóng hổi cho Lâm Tự Thu. Bụng của bé kêu liên tục vì đói.
Về đến nhà, mặc kệ ông bố trẻ tò mò quan sát phòng, cô cầm quần áo đi tắm rửa.
Lâm Tự Thu lập tức ngồi chờ ở cửa phòng tắm.
Mạt Mạt.
Mạt Mạt.
Mình tìm được Mạt Mạt rồi!
Bé ôm khuôn mặt nhỏ của mình, kiêu ngạo nghĩ.
Chờ Lâm Dĩ Mạt tắm xong, vừa mở cửa ra, một vật thể đột nhiên rơi thẳng vào phòng, làm cô giật mình.
Ba ba ngủ rồi.
Lâm Dĩ Mạt đành phải “hiếu thuận” mà bế bố trẻ lên giường, cô cũng buồn ngủ díp mắt, trực tiếp nằm vật ra giường, ý thức rơi vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này rất sâu, khi tỉnh lại, Lâm Dĩ Mạt chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cô lấy điện thoại ra nhìn, đã 2 giờ chiều.
Mới ngủ chưa tới 5 tiếng mà cảm giác như đã ngủ 10 tiếng vậy.
“Mạt Mạt, con tỉnh rồi ~~ “
Giọng nói nãi thanh nãi khí ấy đã đánh bay cơn buồn ngủ của Lâm Dĩ Mạt. Cô quay đầu, đối diện với đôi mắt to tròn của Lâm Tự Thu.
2 giây sau, Lâm Dĩ Mạt chợt nhớ ra…
Đây là ba, ruột, của, cô.
Lâm Tự Thu bám vào thành giường, vẻ mặt hưng phấn: “Ba bỉ đã làm cơm rang trứng cho Mạt Mạt đó!”
Lâm Dĩ Mạt: “?”
Cô bị ông bố trẻ kéo vào phòng bếp, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm.
Đầu tiên, Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy một cái ghế đẩu trước bàn bếp, tiếp theo là 2 mảnh vỏ trứng đặt cạnh một cái bát trống không.
Nếu cô nhớ không nhầm, cái bát kia vốn dùng để đựng đống cơm thừa của ngày hôm qua và được cô cất trong tủ lạnh.
Tiến thêm mấy bước, Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy trong chảo có một chút cơm rang trứng vàng ươm.
Nhìn hình thức thì cũng không tệ.
Im lặng hơn 10 giây, cô cúi đầu, hỏi: “Em làm à?”
Lâm Tự Thu gật đầu: “Mạt Mạt ngủ ngon, nhưng tỉnh dậy sẽ đói, ba bỉ không thể để cho Mạt Mạt đói bụng được.”
Bé dậy rất sớm, ngoan ngoãn không quấy rầy Mạt Mạt đang ngủ say, trong đầu óc chưa phát triển đầy đủ chợt loé lên một ý nghĩ:
Phải nấu cơm cho Mạt Mạt, chờ Mạt Mạt tỉnh dậy là có thể ăn rồi.Lâm Tự Thu đi tới phòng bếp, rõ ràng không biết các vật dụng trong bếp nhưng lại hiểu được nên dùng chúng như thế nào.
Đẩy ghế tới, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy có chén cơm thừa và trứng gà liền biết có thể làm cơm rang trứng cho Mạt Mạt.
Đừng hỏi tại sao biết.
Bé là ba bỉ.
Ba bỉ cái gì cũng biết!:)))
Vì vậy, sau khi ngã năm lần, làm rơi bảy cái xẻng, làm hỏng rất nhiều quả trứng gà, Lâm Tự Thu cuối cùng cũng thành công làm được cơm rang trứng.
Ba bỉ siêu giỏi luôn ~~!
Còn đống trứng gà hỏng kia…
Bé cẩn thận liếc mắt nhìn thùng rác.
Ba bỉ đã xoá bỏ tất cả mọi dấu vết, Mạt Mạt chắc chắn sẽ không phát hiện ra đâu!
Bé vốn muốn múc cơm ra bát bưng đến bên giường, nhưng với kinh nghiệm ngã mấy lần của mình, Lâm Tự Thu rất lý trí mà lựa chọn từ bỏ.
…
Lâm Dĩ Mạt ăn cơm với tâm trạng phức tạp, sau mười năm xa cách, đây là bữa ăn đầu tiên ba ba làm cho cô.
“Mạt Mạt, ăn có ngon không?” Lâm Tự Thu chớp chớp mắt to đầy mong đợi.
Lâm Dĩ Mạt: “… Ngon lắm.”
Nếu cơm không mặn, không cháy và không nhiều mảnh vỏ trứng trong bát như vậy thì rất hoàn hảo.
“Nếu ngon thì Mạt Mạt ăn nhiều lên nha, ba bỉ không đói bụng, nhường hết cho con đó.”
Lâm Dĩ Mạt hai mắt rưng rưng, ăn xong liền uống một cốc nước lớn.
Quá trình này làm cô nghĩ tới một chuyện. Hồi nhỏ, Lâm Dĩ Mạt đã từng nhặt một chiếc bánh quy dính đầy cát ở trên mặt đất lên đút cho ba ba, ông ấy cười híp mắt mà ăn, còn khen cô biết chia sẻ, sau đó hôn chụt chụt vào má cô, hôn muốn lệch mặt luôn.
Lâm Dĩ Mạt bất giác cười ra tiếng.
Lâm Tự Thu nhìn cô, cũng cười theo.
Chỉ cần Mạt Mạt vui vẻ là ba bỉ vui rồi~!
Lâm Dĩ Mạt liếc nhìn cha mình, trong lòng hừ một tiếng.
Cười cái gì, tôi còn chưa so đo với ông về chuyện tại sao ông không trở về sớm hơn đâu đấy!
Ăn uống no đủ, cô quyết định mang Lâm Tự Thu đi mua chút quần áo và đồ dùng hàng ngày, tiện thể đãi bố trẻ một bữa ngon.
Quần áo trên người Lâm Tự Thu khá kỳ dị, cổ trang không phải cổ trang mà hiện đại không ra hiện đại, may là mặc trên người một đứa trẻ trông cũng không kỳ lắm, chắc là quần áo ở dị thế.
Hai người đi ra ngoài, Lâm Dĩ Mạt vừa mới khóa cửa, cánh cửa phòng đối diện ( chưa có ai thuê) bỗng nhiên mở ra từ bên trong, một bóng người cao ngất xuất hiện.
“Ấy, trùng hợp quá nha, bạn nhỏ Lâm Dĩ Mạt, chúng ta lại gặp mặt rồi nè.” Ánh sáng mỏng manh chiếu vào người thanh niên, có lẽ là do góc chiếu sáng nên ngay cả khuôn mặt tươi cười kia cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.
Làm người ta không thể nào có ác cảm.
Hứa Tri Ngô.
Là chàng thanh niên đẹp trai ( có vẻ là người tu chân?) mà Lâm Dĩ Mạt gặp được khi đến nhà trọ Thiên Thắng giúp ông Trần thu tiền thuê nhà vào 1 tuần trước.
“Em chào thầy Hứa.” Lâm Dĩ Mạt cũng không biết tại sao, cô vô thức kéo ông bố trẻ ra sau lưng mình.
Lâm Tự Thu: “?”
Bé bám vào vạt áo của Lâm Dĩ Mạt, đầu nhỏ lấp ló ra ngoài, nhìn về phía Hứa Tri Ngô.
Cảm giác… Thật là kỳ lạ.
Lâm Tự Thu nhíu mày.
“Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, anh vừa mới thuê phòng này thôi.” Hứa Tri Ngô nhìn ra sau lưng Lâm Dĩ Mạt, ánh mắt rơi thẳng vào Lâm Tự Thu,
mi tâm* khẽ nhúc nhích: “Đứa bé này là…”
*Điểm giữa 2 đầu lông mày.Lâm Dĩ Mạt chưa kịp nói chuyện, Lâm Tự Thu đã nhảy ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói năng đầy khí phách: “Tôi là ba bỉ của Mạt Mạt! Cậu không được phép bắt chuyện với Mạt Mạt!”
Hứa Tri Ngô: “…?”
—- ngoài lề —-– Editor đang giãy đành đạch vì các bài kiểm tra rồi thi giữa kỳ