Sau khi mua đầy đủ các thứ cần thiết, cô và hắn nhanh chóng ra về. Nhưng lúc này lại có một bối cảnh khiến cho nhiều người phải xem xét lại về hình ảnh của Trương Hàn - chủ tịch tập đoàn CEO. Lúc này Hàn Tử Tuyết đi trước, trên tay cầm một cái túi nhỏ, phía sau là vị chủ tịch ngày ngày mang khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí vào công ti giờ lại chật vật với hàng đống đồ, túi lớn túi nhỏ.
-"Xem kìa, đó không phải Ảnh hậu Hàn Tử Tuyết và Chủ tịch Trương Hàn ư? Nhìn ngài ấy với đống đồ kìa, thật không ngờ"
-"Tôi nghĩ hai người họ có quan hệ khá tốt. Nhìn kìa, còn xách đồ cho nhau cơ mà"
Vài người khi bước vào trung tâm mua sắm nhìn thấy cảnh này đã bàn luận vô cùng sôi nổi
-"Nè, nhanh nhanh chút đi, cậu là ông già à? Sao đi chậm vậy?" Hàn Tử Tuyết lập tức chạy nhanh đi lấy xe vì cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý. Hiểu ý, hắn lập tức vào xe
-"Giờ tới biệt thự của tôi. Để tôi lái cho" Hắn nói rồi đổi chỗ sang ghế lái, nhấn ga rồi chạy đi.
_______________________________
-"Đây là nhà cậu à?"
Cô cùng với hắn đứng ở cửa lớn của biệt thự. Khuôn viên gần như đã bị phá hủy. Cứ cách một đoạn là có một cái hố. Nói trắng ra thì khuôn viên này bây giờ trả khác gì chiến trường.
-"Đây không phải nhà tôi"
Hắn quay ra nhìn. Đúng là cửa nhà hắn,đúng số nhà rồi lại quay vào trong.
-"Đây đúng là nhà tôi"
-"Nhà cậu..."
-"Đừng nói gì cả. Vương Kình Huy"
Hắn gầm lên rồi tức giận đi vào nhà. Mở cửa vào nhà, Vương Kình Huy đang ngồi ở sofa, trước mặt là một ly rượu và vài khẩu súng.
-"A. Hello. Mời ngồi, mời ngồi"
Thấy Trương Hàn, Vương Kình Huy lập tức cười vui vẻ
-"Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian tớ không ở đây? Nói mau"
Trương Hàn lập tức lên tiếng tiếp theo mang khuôn mặt như muốn giết người
-"Không cần nóng vội. Trong thời gian ở đây tớ đã làm được thêm mấy khẩu súng nên đang thử nghiệm thôi"
Vương Kình Huy nói mang theo cái mặt ngây thơ vô số tội
-"Cậu...cậu...Nhanh chóng khôi phục lại vườn hoa cho tôi. Tôi cho cậu 1 tuần, 1 tuần sau tôi quay lại mà vườn hoa vẫn như thế kia thì đừng có trách tôi độc ác"
Nói xong hắn hằm hằm lên phòng dọn đồ. Hắn đi rồi, Vương Kình Huy mới lên tiếng nói tiếp.
-"Chị định đứng đấy bao lâu nữa? Vào đi"
-"Cảm ơn"
Cô bước vào trong ngồi đối diện Vương Kình Huy. Vương Kình Huy rót 1 ly rượu rồi đẩy tới trước mặt cô.
-"Tôi không thích uống rượu. Cảm ơn"
-"Vậy thôi. Hàn đang ở đâu vậy?"
-"Ở nhà tôi"
-"Ohh"
-"Cậu không ngạc nhiên à?"
-"Cậu ta kể là đã có chỗ ở nhưng em vẫn không ngờ là ở chỗ chị"
Cô không nói gì đúng lúc này Trương Hàn đi