Bốp!
Lâm Húc Dương bất ngờ bị tát một bạt tai, đau rát cả hai bên mặt.
Có lòng giúp đỡ bị coi thành lòng lang dạ sói, Lâm Húc Dương vô duyên vô cớ bị ăn hai bạt tai, trong lòng cũng trở nên tức giận, các dây thần kinh thi nhau giận giữ.
Một khi đã tức giận, thì chẳng ai còn thèm để ý là đàn ông đánh phụ nữ nữa đâu, Lâm Húc Dương nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị dạy dỗ người phụ nữ không biết điều này.
Hai mắt Lâm Húc Dương đỏ ngầu, ánh nhìn càng hung ác thêm mấy phần, khiến cho Melina tưởng rằng anh muốn nổi cơn điên, bèn lui về sau một bước.
Nhưng chỉ ngay sau đó, Lâm Húc Dương hít thở thật sâu, rồi miễn cưỡng cười một cái: “Cô Melina, xin hãy nghe tôi giải thích đã, chuyện không phải như cô nghĩ đâu!”
Lâm Húc Dương đè nén nội tâm muốn bùng cháy của mình, oan ức nói.
Anh biết Phương Thanh Di rất coi trọng lần hợp tác này, nếu vì mình mà xôi hỏng bỏng không, thì chắc cô sẽ chẳng tha thứ cho anh đâu. Lâm Húc Dương thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho Phương Thanh Di nữa.
“Đồ khốn nạn, hạ lưu, bẩn thỉu, cậu còn giải thích cái gì nữa? A Long! A Long đâu rồi? Ra đây cho tôi!”
Melina cảm thấy hơi mất mặt khi bị người đàn ông thấp kém này đe dọa, nhưng dù sao cậu ta cũng là đàn ông, ra tay với phụ nữ thì không có gì hay ho, nên cô chạy ra hàng rào bên cạnh gọi to tên vệ sĩ của mình.
Tiếng của cô rất lớn, dường như cả công ty đều nghe thấy được.
Nghe thấy tiếng hô của sếp mình, A Long vội vàng chạy lên, cung kính hỏi: “Sếp, có chuyện gì vậy ạ?”
“Anh bạn, nghe tôi giải thích đã!”
Lâm Húc Dương nói chen vào.
“Có gì hay ho mà giải thích, cái tên lưu manh này sàm sỡ tôi, cậu dạy dỗ hắn đi!”
Melina hằn học chỉ vào Lâm Húc Dương.
Nghe vậy, A Long nhướng mày, quay người lại nhìn chằm chằm Lâm Húc Dương, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Anh bạn, nghe tôi giải thích đã, chuyện không phải như vậy đâu!”
Lâm Húc Dương hy vọng anh ta là người biết điều.
Đáng tiếc, chủ nào tớ nấy, A Long không nói không rằng, đá một cước về phía anh.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Húc Dương chửi thề, miễn cưỡng né tránh.
Hai tay anh nắm chặt, nhìn chằm chằm vào A Long, lửa giận trong lòng khiến anh muốn đánh trả.
A Long không đạp trúng, vung tay xoay người tấn công, trong nháy mắt đã đấm mấy quyền vào người Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương giơ hai tay lên chặn lại, đột nhiên cảm nhận được trong túi áo mình có gì đó khác lạ.
Khi anh nhận ra trong túi mình có gì đó, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Đối mặt với sự tấn công của A Long, Lâm Húc Dương không dám đỡ quá mạnh, anh dùng hai tay giữ chặt túi áo của mình, nắm lại một góc, cố gắng bảo vệ đồ vật bên trong, mặc cho A Long tấn công từ phía sau.
Nhìn thì giống như Lâm Húc Dương đánh không lại người này, nên chỉ có thể bị động mà phòng vệ.
“A Long! Dạy dỗ mạnh bạo lên!”
Thấy Lâm Húc Dương phải chịu đòn, Melina tỏ vẻ rất đắc ý.
“Dừng tay!”
Giọng nói trong trẻo của Phương Thanh Di vang lên.
Melina tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Phương Thanh Di sao có thể không biết, sau khi phát hiện tình tình liền lập tức gọi người chạy tới.
Nghe được tiếng quát của Phương Thanh Di, A Long dừng tay, ngoan ngoãn quay về đứng cạnh Melina.
Lưu Cường và Triệu Hữu Tài chạy đến đỡ Lâm Húc Dương dậy, xem anh có bị thương ở đâu không.
Phương Thanh Di lo lắng nhìn thoáng qua Lâm Húc Dương, cố nặn ra vẻ tươi cười hỏi:
“Cô Melina, cho hỏi đã có chuyện gì xảy ra mà cô lại cho vệ sĩ đánh nhân viên của chúng tôi vậy?”
“Đánh? Tôi chỉ đang giúp cô dạy dỗ nhân viên của cô mà thôi. Không có quy củ đã đành, lại còn ngang nhiên sàm sỡ tôi! Nếu không phải vì nể mặt cô thì tôi đã báo cảnh sát lâu rồi!”
Melina lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cô Melina, tôi chưa hiểu ý cô lắm, Lâm Húc Dương, cậu qua đây, xin lỗi cô Melina đi!”
Phương Thanh Di quát lớn.
Lâm Húc Dương sửng