“Cô Melina, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải người hâm mộ của cô, tôi càng không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì với cô! Cô là khách hàng quan trọng của công ty chúng tôi, tôi rất tôn trọng cô, đồng thời cũng đang làm tròn chức trách của mình mà thôi. Còn cô, không những nhục mạ tôi, lại còn làm tôi bị thương! Cô còn định làm ầm lên cho cả công ty biết, tôi không hiểu là cô có ý gì đấy.”
Lâm Húc Dương thật sự tức giận.
“Cậu có ý gì, trong lòng cậu không rõ chắc? Còn dám hỏi tôi có ý gì? Đúng là trò hề mà! Tổng giám đốc Phương, tôi không còn tâm trạng hợp tác với cô nữa rồi, cô định xử lí nhân viên này như thế nào đây!”
Melina lạnh lùng cười.
“Cô Melina xin hãy chờ một chút, chuyện này sẽ được tra ra nhanh thôi! Lưu Cường, đến phòng camera giám sát, xuất đoạn video ban nãy ra!”
Phương Thanh Di ra lệnh.
Nghe đến có camera giám sát, Lâm Húc Dương thả lỏng đi nhiều, còn Melina lại hơi biến sắc. Ban nãy cô ta đã tự đâm lao rồi, nhỡ phải tự nhận sai thì chẳng phải là mất mặt trước tất cả mọi người hay sao?
“Xem camera làm gì, chẳng lẽ tổng giám đốc Phương không tin lời tôi?”
Melina nghiêm túc hỏi.
“Cô Melina yên tâm, tôi thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nếu nhân viên của công ty thật sự như những gì cô nói, thì tôi không những sẽ bồi thường tổn thất cho cô, mà còn đẩy cậu ta tới đồn cảnh sát chịu phạt, đồng thời công khai xin lỗi cô!”
Phương Thanh Di không hề thay đổi suy nghĩ.
“Giờ tôi không muốn đi đâu hết, cô đuổi cậu ta đi, chúng ta sẽ tiếp tục bàn chuyện hợp tác, chuyện này coi như xong!”
Melina dường như bắt đầu nhượng bộ.
“Lưu Cường, đem đoạn camera giám sát tách ra rồi mở cho cô Melina xem luôn tại đây!”
Phương Thanh Di ra lệnh.
“Tổng giám đốc Phương, cô nghe không hiểu những gì tôi nói à?”
Melina cao giọng hỏi.
“Tôi hiểu, nhưng phiền cô chờ thêm một lát nữa! Dù thế nào tôi cũng sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng!”
Phương Thanh Di kiên trì trả lời.
Melina tức giận, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra nên làm gì tiếp theo.
Mắt cô ta đảo liên hồi, như đang nhớ lại chuyện xảy ra ban nãy.
Nói thật, sau khi Lâm Húc Dương nói xong, cô ta cũng không xác định được người đàn ông này đang sàm sỡ mình hay đang giúp mình nữa.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi, không thì biết vứt mặt mũi đi đâu bây giờ?
Một lúc sau, Lưu Cường đem laptop đi lên, mở ra đoạn video trước mặt Melina và Phương Thanh Di.
Có thể thấy rõ, sau khi Melina ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Húc Dương đã tiến lên kéo váy của cô.
Camera này quay từ góc trước mặt Melina, nên nhìn kiểu gì cũng giống như Lâm Húc Dương đang sàm sỡ cô ta.
“Thấy chưa, tôi đã nói cậu ta là một tên lưu manh bỉ ổi, định sàm sỡ tôi mà! Chứng cứ đã rõ ràng chưa? Tổng giám đốc Phương, cô còn gì để nói nữa không?”
Nhìn thấy đoạn video, Melina càng thêm đắc ý, vội vàng hỏi.
Phương Thanh Di khẽ nhíu mày, ánh mắt có phần lạnh lùng hơn.
“Tổng giám đốc Phương, vẫn còn camera ở góc độ khác!”
Lưu Cường nói xong, mở ra một đoạn video ở góc độ khác.
Lần này là quay từ phía sau lưng Lâm Húc Dương, mà chính góc độ này đã chứng minh lời nói của Lâm Húc Dương là thật.
Góc độ này còn thấy được nội y của Melina bị lộ ra.
Xem xong, mặt Melina biến đổi, tròng mắt hoảng loạn xoay vòng.
“Cô Melina, tôi nghĩ đoạn clip này đã đủ để chứng minh sự trong sạch của nhân viên này rồi nhỉ? Tuy là cách thức không được thỏa đáng, nhưng cũng là vì muốn bảo vệ hình ảnh cho cô.”
Khi biết được Lâm Húc Dương không sai, Phương Thanh Di nhẹ nhàng hơn mấy phần.
“Thế thì làm sao? Cho dù cậu ta muốn giúp tôi thật, nhưng cậu ta cũng đã thô lỗ với tôi. Cậu ta bắt tôi cởi trang sức ra khi đi vệ sinh tức là đang làm nhục nhân cách của tôi, gọi tôi là tiểu thư* cũng là thô lỗ với tôi!”