Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương, như đang khinh bỉ dáng vẻ của người đàn ông này, cứ thấy tiền là sáng mắt lên. Nếu không phải lúc ở bệnh viện, cô biết Lâm Húc Dương không phải hạng người ham mê vật chất, thì cô sẽ rất nghi ngờ việc nếu để người đàn ông này ở bên cạnh mình, liệu có phải là một chuyện tốt hay không.
“Yên tâm đi, không thấp hơn năm con số đâu! Vả lại, còn có cả hoa hồng từ việc đặt kế hoạch nữa cơ mà! Việc lên kế hoạch như này kiếm được lắm đấy, chẳng phải cậu nói vẫn chưa tìm được mục tiêu phát triển hay sao? Có thể cân nhắc việc này xem sao!”
Phương Thanh Di bất lực trả lời.
“Lập kế hoạch ư? Mặc dù tôi đã từng nghe nói đến công việc này, nhưng lại chưa thực sự làm lần nào, tôi sẽ thử xem sao!”
Lâm Húc Dương do dự một lúc rồi gật đầu.
“Ừ! Không sao! Cho nên lần này cậu mời chị Na tới đi, tôi sẽ để cậu hỗ trợ, coi như cho cậu một cơ hội học tập, học được bao nhiêu thì còn phải dựa vào nhận thức và năng lực của cậu thôi!”
Phương Thanh Di cổ vũ.
“Cô cứ yên tâm! Tôi sẽ dốc toàn lực để làm, nhưng quay về chuyện chính đi…”
Lâm Húc Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Phương Thanh Di tò mò nhìn anh, sao đột nhiên lại nghiêm chỉnh thế này.
“Quay lại việc chính đi, tiền lương là một chuyện, còn lợi ích cô đưa cho tôi là một chuyện khác nữa. Lúc đầu cô đã nói với tôi rồi đấy, tôi mà thể hiện tốt, thì cô sẽ…”
Lâm Húc Dương cười bỉ ổi nhìn Phương Thanh Di, cơ thể cũng dựa gần vào người cô.
“Cậu thật là…”
Phương Thanh Di đỏ mặt, có hơi cạn lời.
“Cho nên ấy, cộng thêm việc lúc nãy tôi nghĩ cách cho cô, cũng tính là thể hiện rất tốt chứ nhỉ? Theo quy tắc thì tôi cũng phải được nhận thêm một lợi ích nữa mới đúng, nhưng lúc chiều, cô đã nợ tôi một cái rồi, vẫn chưa thực hiện, lần này lại thêm một cái nữa, tôi có thể gộp chung lại chứ?”
Lâm Húc Dương mong chờ hỏi.
“Không được! Cậu chỉ có một cái thôi! Mặc dù tôi khá hài lòng chuyện khi nãy, nhưng chúng ta chưa hề nhắc đến chuyện lợi ích từ trước! Cho nên không tính!”
Phương Thanh Di từ chối ngay.
“Cô đang quỵt nợ đấy à! Chẳng lẽ sau này muốn tôi giúp cô việc gì thì đều phải nhắc đến chuyện lợi ích trước sao? Vậy không tốt lắm đâu?”
Lâm Húc Dương dường như có ý uy hiếp.
“Thôi được rồi! Tôi sợ cậu rồi đó! Gộp thì gộp! Nhưng tôi nói trước! Không được cộng dồn lợi ích như thế nữa đâu! Không biết được là cậu gộp đủ bao nhiêu lần, lúc ấy lại có thể làm gì đó với tôi thì…”
Phương Thanh Di đỏ mặt đồng ý.
“Hehe, cô yên tâm… Nhưng bây giờ có phải cô đang có tâm trạng không? Tôi có thể nhận lợi ích được không?”
Lâm Húc Dương vừa nói vừa nhướng mày, muốn đê tiện cỡ nào thì có đê tiện cỡ đó.
Phương Thanh Di khó chịu nhìn Lâm Húc Dương, bộ dáng cười bỉ ổi của người đàn ông này khiến cho cô không hiểu rõ cậu ấy có ý gì.
Liên tiếp đưa lợi ích liệu có khiến cho cậu ấy cảm thấy mình dễ bắt nạt quá hay không.
Nhưng nếu không đưa, thì khác gì đồ lật lọng đâu, chỉ sợ sẽ làm cho cậu ấy không vui đi.
Phương Thanh Di thở dài trong lòng, ngại ngùng hỏi: “Thôi được, cậu muốn lợi ích gì đây?”
“Ha! Đồng ý rồi hả? Vậy cô chờ chút! Tôi đi lấy chút đồ!”
Lâm Húc Dương vui vẻ chạy vào trong nhà vệ sinh.
Phương Thanh Di nhìn bóng dáng của anh, mặt đột nhiên đỏ bừng.
Lấy cái gì chứ? Giấy vệ sinh ư?
Chẳng lẽ lại là BCS? Sao có thể chứ! Bản thân còn chưa có ý định giúp cậu ta mà!
Nhưng nếu cậu ta cứ muốn thì phải làm sao?
Liệu có hơi quá giới hạn không?
Hay là cậu ta đã sớm chuẩn bị những thứ đó rồi?
Lâm Húc Dương đã ủ mưu từ trước rồi ư?
Phương Thanh Di đột ngột nhìn thấy Lâm Húc Dương cầm vài cái bình đi ra, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Chắc không phải cậu ta lấy thuốc gì trong đó chứ?
Nghe nói sau khi dùng thì sẽ không thể khống chế nổi bản thân nữa…
Làm sao đây… Cậu ấy sẽ không thật sự dùng nó chứ?
“Nè! Đây là tinh dầu hả? Tôi không hiểu tiếng nước ngoài lắm, nhìn giống giống nên tôi lấy ra!”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Hả? Tinh dầu? Để tôi xem nào…”
Phương Thanh Di ngẩn ra, tự nhiên thấy hơi quê, lấy chiếc bình trong tay Lâm Húc Dương ra xem rồi nghi ngờ nhìn người đàn ông này, đáp: “Ừ, đúng là tinh dầu, nhập khẩu từ Thái Lan, hiệu quả rất tốt.”
“Vậy thì tốt! Triển thôi!”
Lâm Húc Dương nói xong liền cởi áo, lộ