Sáng sớm hôm sau, Lâm Húc Dương đỡ eo đi ra khỏi phòng, mặt mày đau khổ.
Phương Thanh Di ở trong phòng nhìn dáng vẻ của Lâm Húc Dương, cười nói: “Sao? Tối hôm qua chỉ mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?”
“Đổi lại là cô thử xem, lúc bắt đầu còn cho rằng cô rất ổn, về sau mới biết cô dùng sức linh tinh, làm eo tôi đau hết cả…”
Lâm Húc Dương oán hận nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Hihi, sao trách tôi đươc, là cậu muốn tôi dùng sức mà! Tôi cứ dùng thôi… Sao? Còn thích nữa không? Tối nay chúng ta tiếp tục nhé? Chỉ sợ cậu không chịu nổi thôi…”
Phương Thanh Di cười thầm.
“Đàn ông sẽ không bao giờ nói câu chịu không nổi! Tối nay cô dám làm thì tôi dám tiếp, để xem tôi chăm sóc dạy dỗ cô thế nào!”
Lâm Húc Dương tỏ vẻ không biết sợ là gì.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Thanh Di có hơi kỳ lạ, sau đó sắc mặt Lâm Húc Dương cũng trở nên kỳ lạ theo.
Hai người lúc này mới phản ứng lại, dường như đang hiểu câu nói kia theo một ý khác, mặt cả hai đều đỏ lên rồi tự mình rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Khi cả hai đã chuẩn bị xong xuôi, rồi đi ra cửa, Phương Thanh Di đột nhiên nhìn Lâm Húc Dương, dường như nhớ ra chuyện gì đó: “Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như dạo này cậu chưa xin nghỉ phép ngày nào nhỉ? Bộ phận bảo vệ của công ty chúng ta cho phép làm hai ngày nghỉ một ngày mà? Sao không thấy cậu xin nghỉ thế?”
“Cũng không phải, lúc đầu thì là thực tập mà, sau đó gặp nhiều việc quá còn gì, cứ an toàn tránh bão đã rồi tính, mấy hôm nay nhóm Lâm Cường cũng không được nghỉ ngơi, cả ngày bọn họ đều đứng gác ở công ty, không phải sao?”
Lâm Húc Dương giải thích.
“Ừ, cũng tốt! Chờ xong chuyện lần này thì nghỉ ngơi luôn một thể, cũng sẽ thưởng cho bộ phận các cậu, vừa hay hôm nay có chuyện tôi cần cậu đi làm đây!”
Phương Thanh Di gật đầu, lái xe đưa Lâm Húc Dương mặt dầy hoài nghi đến công ty.
Sáng sớm, công ty thường chưa có việc gì làm, phần lớn là công tác chuẩn bị nội bộ của nhân viên.
Đến chín giờ hơn, Phương Thanh Di đi xuống, gọi Lâm Húc Dương cùng đi vào trong thành phố.
“Cô đưa tôi đi đâu đây? Chẳng lẽ cô định tự mình đến gặp chị Na sao?”
Ở trên xe, Lâm Húc Dương tò mò hỏi.
“Không! Tôi không biết chị Na sống ở đâu, tự mình đến gặp cũng không tốt, tôi hẹn chị ấy đến công ty nói chuyện!”
Phương Thanh Di lắc đầu.
“Vậy cô đưa tôi đi theo làm gì? Bây giờ vẫn trong thời gian làm việc mà?”
Lâm Húc Dương càng khó hiểu.
“Sửa soạn cho cậu!”
Nói xong, Phương Thanh Di dừng lại trước một cửa hàng quần áo, kéo Lâm Húc Dương vào trong.
Vì vẫn còn sớm, nên trong cửa hàng quần áo nam vẫn chưa có khách mấy, chỉ có vài nhân viên nữ mặc đồng phục, nhàm chán đứng ở cửa.
Thấy có khách hàng tiến vào, bọn họ lễ phép chào hỏi, tiếp đón.
“Phối cho cậu ta một bộ nhìn đàng hoàng một chút!”
Phương Thanh Di nói.
“Thanh Di, mua đồ hả? Không cần đâu? Tôi là bảo vệ thì mặc làm cái gì chứ?”
Lâm Húc Dương kỳ quặc hỏi.
“Từ nay trở đi, cậu sẽ tạm thời bỏ đi chức vụ bảo vệ và phụ trách việc lên kế hoạch cho các cuộc triển lãm hàng hóa gần đây của công ty, cho nên đồng phục bảo vệ không phù hợp, tôi nghĩ cậu cũng không có trang phục chuyên dụng, nên đưa cậu đi mua một bộ luôn!”
Phương Thanh Di ngắn gọn đáp, nhìn thấy nhân viên mang ra hai bộ quần áo đi đến, cô hất cằm bảo Lâm Húc Dương: “Thử cả hai bộ này đi, nếu hợp thì mua hết, cũng cho cậu thay đổi!”
“Không cần đâu? Mua hai bộ thì phải tốn nhiều lắm đó? Tôi vẫn chưa lấy lương, hay là thôi đi?”
Lâm Húc Dương khó khăn đáp.
“Ai bắt cậu trả tiền đâu, tôi mua tặng cho cậu mà, mau lên! Thử xong còn về công ty làm nữa!”
Phương Thanh Di thúc giục.
“Vậy thì càng không được, bây giờ chẳng phải đang eo hẹp tiền nong hay sao? Còn lãng phí mua quần áo làm gì? Hay cứ để tôi tùy tiện mặc đi? Đồng phục bảo vệ cũng được vậy? Mặc cái gì cũng được, có ảnh hưởng đến công việc đâu chứ.”
Lâm Húc Dương khuyên can.
“Yên tâm, tôi không đưa cậu đi mua hàng hiệu đâu