“Diệp Thiếu Thiên tới rồi sao? Anh ta tới làm gì?”
Lâm Húc Dương nhướng mày, anh không có chút thiện cảm nào với người đàn ông đó.
“Sao tôi biết được? Chắc là tới tìm tổng giám đốc Phương có việc gì đó.”
Lưu Cường đáp.
“Ừ, tôi biết rồi! Lâm Húc Dương, cậu lên phòng kế hoạch ở tầng 2 tìm Uyển Phong, chuyện lần này chủ yếu do cô ấy phụ trách, bảo cô ấy đưa bản dự thảo cho cậu xem, không hiểu gì thì hỏi cô ấy luôn.”
Phương Thanh Di sắp xếp ổn thỏa xong, sau đó vào phòng làm việc trên tầng, lúc vào có lẽ hơi vội nên cô đã không đóng kín cửa.
Diệp Thiếu Thiên thấy Phương Thanh Di đã về, anh ta đang ngồi trên sô-pha liền đứng dậy cười chào đón.
“Thanh Di, mới sáng sớm mà đã đi bàn chuyện công việc rồi hả?”
“Ừ, tôi có chút chuyện, Thiếu Thiên, mới sớm ra mà anh tìm tôi có việc gì vậy?”
Phương Thanh Di mỉm cười hỏi.
“Định đến thăm em từ lâu rồi, tối hôm đó em uống say quá, tôi nghĩ em cần nghỉ ngơi nên không đến làm phiền.”
Diệp Thiếu Thiên cười giải thích.
“Ồ? Vậy hả? Tôi không nhớ rõ lắm, cảm giác như là có uống hơi nhiều, nên mấy hôm nay cũng cứ quay cuồng trong mơ hồ.”
Phương Thanh Di cũng tiện đà nói theo.
“Đúng vậy, tôi cũng uống không ít, sau đó có người đưa tôi về ấy chứ. À, tên bảo vệ kia của em đâu rồi? Hôm nay tôi không nhìn thấy cậu ta, tối hôm đó lúc đưa em về cậu ta có làm gì không phải với em không thế?”
Diệp Thiếu Thiên quan tâm hỏi.
“Chắc cậu ấy đang đi tuần rồi, anh yên tâm, cậu ấy rất đàng hoàng, tôi còn là người trả lương cho cậu ấy nữa, phải hiểu quy tắc chứ! Đúng rồi, nói đến chuyện này thì, Thiếu Thiên, việc tôi nhờ anh hỗ trợ sao rồi?”
Phương Thanh Di hỏi tiếp.
“Ặc… Chuyện này tôi có nói với bố rồi, thái độ của ông ấy không rõ ràng lắm, em cũng biết hiện nay tôi chưa quyết được chuyện của trang sức Fortis mà, nhưng em cứ yên tâm, số tiền lớn thì tôi không có, nhưng mình tôi cũng có thể giúp đỡ em mấy trăm nghìn, em cần thì cứ bảo tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho em!”
Diệp Thiếu Thiên lộ ra vẻ khó xử.
“Ừm, cảm ơn anh, giờ tôi vẫn chưa cần, có gì sau này hẵn nói nhé.”
Phương Thanh Di nở nụ cười, sao cô có thể không hiểu những lời đưa đẩy mà người đàn ông này đang nói chứ?
Nếu thật sự muốn giúp đỡ thì đã giúp từ lâu rồi, còn phải chờ đến khi mình mở lời thì mới chuyển tiền sao?
Có vài chuyện chỉ cần biết trong lòng là được, không cần nói toạc ra làm gì.
“Thanh Di, hôm nay tôi đến tìm em, thực ra là vẫn còn một chuyện đáng lo ngại khác.”
Diệp Thiếu Thiên nghiêm túc trở lại.
“Hả? Có chuyện gì thế?”
Thấy Diệp Thiếu Thiên nghiêm túc, Phương Thanh Di cũng chăm chú hơn.
“Cái tên bảo vệ đó của em tên Lâm Húc Dương phải không?”
Diệp Thiếu Thiên do dự một lát rồi hỏi.
“Ừm, đúng vậy, tôi có giới thiệu cho anh rồi.”
Phương Thanh Di gật đầu.
“Tôi không rõ em tuyển hắn vào công ty kiểu gì, cũng không biết liệu em đã hiểu rõ con người hắn ta chưa, nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra này làm cho tôi ý thức được một vài vấn đề, có lẽ hắn không thành thật như em nghĩ đâu. Tôi đã cho người đi điều tra rồi, em có muốn xem không?”
Diệp Thiếu Thiên thăm dò.
“Anh điều tra Lâm Húc Dương? Sao đột nhiên anh lại đi điều tra một người bảo vệ thế?”
Phương Thanh Di không để tâm, cười hỏi.
“Tôi không định điều tra hắn đâu, nhưng những chuyện xảy ra ở công ty em làm tôi thấy nghi ngờ, tôi lo sợ em đang giữ một quả bom hẹn giờ trong công ty!”
Diệp Thiếu Thiên giải thích.
“Quả bom hẹn giờ? Là sao?”
Phương Thanh Di thắc mắc hỏi.
“Lâm Húc Dương, nam, 28 tuổi, bố là… mẹ là…, nhà ở…”
Diệp Thiếu Thiên đọc tài liệu trong điện thoại.
Đây đều là thông tin cơ bản của Lâm Húc Dương, bao gồm địa chỉ nhà, học vấn, thậm chí còn cả quá trình làm việc, những chuyện xảy ra gần đây, không sót thứ gì.
“Thiếu Thiên, anh đọc cho tôi nghe làm gì? Tuyển bảo vệ cũng đâu cần phải kiểm tra hộ khẩu.”
Phương Thanh Di cười hỏi.
“Đừng vội, đây mới chỉ là thông tin cơ bản của hắn thôi, tôi đọc ra cho em xem có thấy đúng hay