“Các......các người quá đáng quá rồi đấy......Mau rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cung Ấu Hi tức giận đứng dậy.
“Báo cảnh sát? Cô em nói nghiêm trọng quá rồi đấy? Bọn anh làm sao? Mới nói vài câu mà em đã định báo cảnh sát? Bọn anh chỉ muốn làm quen với em, còn chưa làm gì mà? Có đúng không? Hơn nữa cứ cho là bọn anh có làm gì, thì em muốn thế nào? Bọn anh còn chưa quá đáng mà, nếu em đã nói như thế, bọn anh cũng phải làm chút gì quá đáng một chút, nếu không sao mà được, nhỉ?”
Một tên côn đồ bật cười, định giơ tay sờ mặt Cung Ấu Hi.
Ông chủ quán nướng và mấy người khách lẻ tẻ xung quanh đều nhìn thấy cảnh này, nhưng không ai đứng lên ngăn cản.
Hoặc có thể tất cả đều thấy đối phương nhiều người, bản thân không thể nào dây vào được, nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lúc này, bỗng nhiên một cánh tay chặn lấy cổ tay đang duỗi ra của tên côn đồ, Lâm Húc Dương đứng phắt dậy, cười nói: “Này! Người anh em, người con gái chân yếu tay mềm này có gì đáng để bắt nạt chứ, tôi thích đàn ông, anh bắt nạt tôi đi, anh bắt nạt thế nào cũng được......”
“Tao bắt nạt cái đầu mày! Cái thằng gay này đừng có khiến tao buồn nôn, biết điều thì cút ngay đi, nếu không có tin ông đây chém chết mày không?”
Tên côn đồ giơ tay ra trừng mắt nhìn Lâm Húc Dương.
“Này tôi nói cho người anh em nghe, anh nói thế không đúng rồi, tôi hy sinh bản thân để thỏa mãn anh, anh còn muốn sao nữa? Người phụ nữ này là vợ tôi, anh muốn chọc ghẹo vợ tôi còn đuổi tôi đi? Tôi cũng muốn cút đi đấy, nhưng sau này đối mặt với cô ấy thế nào? Đối mặt bố vợ tôi thế nào chứ? Bố vợ tôi cũng là người tàn nhẫn, cũng sẽ chém chết tôi!”
Lâm Húc Dương cười nói.
“Rất đơn giản, anh cứ coi như anh uống say đi, dù sao bộ dạng bây giờ của anh đi cũng không vững, anh đừng quản nữa, để tôi đưa người đi, chơi một đêm rồi trả lại, yên tâm đi, bọn tôi chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ không để cô ấy thiếu phụ tùng gì đâu, nếu không thì tôi đưa cho anh một khoản tiền, xem như là giao dịch cũng được, anh cũng không chịu thiệt còn có thể kiếm chút ít, ha ha ha.”
Một tên côn đồ bật cười nói.
“Như thế......cũng có lý đấy, anh định cho tôi bao nhiêu tiền? Hay là các anh đưa tiền cho tôi trước rồi tôi sẽ đi?”
Lâm Húc Dương cười rạng rỡ, xoa xoa ngón tay.
Những người xung quanh cho rằng hành vi của Lâm Húc Dương thật nhu nhược, hèn hạ, lại có thể bán đi người phụ nữ của mình.
Cung Ấu Hi nghe Lâm Húc Dương nói, cô tức đến nỗi nước mắt sắp tràn ra.
“Được lắm, được lắm, cũng không để anh chịu thiệt, nào các anh em mỗi người lôi ra một trăm, mất bốn năm trăm để chơi người phụ nữ cực phẩm này cũng không thiệt!”
Tên côn đồ đó nói xong bắt đầu đi thu tiền của mấy tên khác.
Lúc này Lâm Húc Dương ghé sát Cung Ấu Hi khẽ nói: “Lát nữa, cô chạy nhanh đến chỗ đông người!”
Lúc Cung Ấu Hi vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Lâm Húc Dương đột nhiên cầm lấy một chai rượu không ở trên bàn, đập mạnh vào đầu tên côn đồ vừa nói.
Ầm một tiếng, chai thủy tinh vỡ nát, đỉnh đầu của tên côn đồ lập tức chảy máu.
Hành động bất ngờ của Lâm Húc Dương khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.
Ai cũng không ngờ rằng Lâm Húc Dương với vẻ mặt hiền lành lại bất ngờ hành động như thế, lúc đó Cung Ấu Hi ngây người ra, cô mở to mắt, hét lên một tiếng chói tai.
Sau đó tên côn đồ bị đập ngất trên mặt đất, mấy tên xung quanh cũng phản ứng lại, phẫn nộ quát tháo: “Khốn nạn, mày dám ra tay, đánh chết nó!”
“Đến đi! Tao xem đứa nào dám lên!”
Lâm Húc Dương một tay cầm chai rượu vỡ chỉ vào đám đông, tay còn lại vơ thêm một chai bia, đập vỡ trên mặt bàn, hai tay cầm chai rượu vỡ nhằm thẳng vào đám côn đồ trước mặt đang nóng lòng muốn lao lên.
“Đến đi!