Vẻ mặt Cung Ấu Hi hoảng sợ chạy về phía trước, chạy được một đoạn, nghe thấy tiếng hét của Lâm Húc Dương quay đầu lại thì mới biết người đàn ông đó hoàn toàn không chạy cùng cô.
Lâm Húc Dương tay cầm chai rượu vỡ giằng co với mấy tên côn đồ, còn trên mặt đất vẫn còn một tên bị chai rượu đập vào đầu ngất xỉu tại chỗ.
Cung Ấu Hi rất sợ hãi, thậm chí toàn thân còn hơi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, không biết bản thân nên làm gì.
Cô nghĩ tiếp tục chạy, nhưng không nhẫn tâm để Lâm Húc Dương ở lại đó, muốn quay lại nhưng lại sợ thêm phiền phức cho người đàn ông đó.
"Báo cảnh sát! Đúng rồi! Báo cảnh sát!"
Cung Ấu Hi đột nhiên phản ứng kịp, run rẩy móc điện thoại từ trong túi ra, định ấn số 110.
Nhưng ấn mấy lần đều sai.
"Bình tĩnh nào! Cung Ấu Hi mày phải bình tĩnh!"
Cung Ấu Hi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng tay lại không nghe theo sự điều khiển.
Không dễ dàng gì mới bấm được số điện thoại báo cảnh sát, điện thoại vẫn chưa được kết nối, mấy chiếc xe cảnh sát còi inh ỏi lao tới, không bao lâu sau đã có vài người cảnh sát bước xuống, nhanh chóng bao vây Lâm Húc Dương và những người khác .
Mấy tên côn đồ tinh mắt bắt đầu chạy trốn khắp nơi, cảnh sát bắt đầu bắt người, Lâm Húc Dương cũng không động đậy, nhìn thấy cảnh sát tới liền ngay lập tức buông chai rượu vỡ trong tay xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Cung Ấu Hi mới bình tĩnh lại một chút, bước nhanh tới kéo Lâm Húc Dương rồi hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi có thể có chuyện gì được chứ? Không ngờ cô cũng thông minh đấy, còn báo cảnh sát nữa?"
Lâm Húc Dương nở nụ cười hỏi.
"Không có, tôi vừa chuẩn bị báo cảnh sát thì cảnh sát đã tới rồi."
Cung Ấu Hi lắc lắc đầu.
"Vậy ai báo cảnh sát vậy?"
Lâm Húc Dương nhìn xung quanh, có rất nhiều người vây xem, nhìn thấy cảnh sát đến mọi người cũng có cảm giác hóng chuyện, anh tinh mắt phát hiện ta ông chủ quán nướng nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào túi.
Còn có phải là ông chủ báo cảnh sát không thì Lâm Húc Dương cũng không biết được.
"Ngồi xổm xuống đất, không được động đậy!"
Hai người cảnh sát vây quanh.
Lâm Húc Dương nhanh chóng giơ hai tay lên, nghe lời ngồi xổm xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy đầu.
"Chú cảnh sát, tôi là dân lành mà!"
Lúc Lâm Húc Dương ngồi xuống vẫn không quên nói câu này.
Hai người cảnh sát bị Lâm Húc Dương chọc cười.
"Bộ dạng như cậu mà là dân lành sao, người nằm trên đất kia có phải cậu đánh không?"
"Tôi muốn tự vệ thôi, bọn họ nhiều người như vậy, tôi cũng là bất đắc dĩ mới tự bảo vệ bản thân mình! May mà các chú đến, không thì tôi sẽ không nằm thoải mái như thế trên mặt đất rồi, còn nguyên vẹn hay không cũng khó nói lắm."
Lâm Húc Dương vội vàng giải thích.
"Được rồi, đừng có phí lời nữa, thật thà chút đi! Ôm đầu đứng đậy, lên xe!"
Cảnh sát không nhiều lời, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
"Chú cảnh sát, có phải các chú nhầm rồi không, chúng tôi bị đám côn đồ đó ức hiếp đó! Bọn chúng là lưu manh chòng ghẹo tôi! Các chú bắt bọn chúng là được rồi! Tại sao lại bắt chúng tôi?"
Cung Ấu Hi thấy vậy vội vàng hét lên.
"Cô là ai?"
Cảnh sát chau mày hỏi.
"Tôi? Tôi là...bạn gái của anh ấy!"
Trong mắt Cung Ấu Hi thoáng qua một chút căng thẳng, nghĩ đến những lời của Lâm Húc Dương lúc trước, khuôn mặt đỏ ửng trả lời.
"Chuyện này có liên quan đến cô?"
Cảnh sát chất vấn.
"Sao lại không liên quan, tôi không chịu được bọn chúng chòng ghẹo bạn gái tôi nên mới ra tay! Là chuyện của tôi mà!"
Lâm Húc Dương vội vàng nói.
"Không không không! Chuyện này có liên quan đến tôi, nếu bọn chúng không chòng ghẹo tôi, bạn trai tôi cũng không ra tay với bọn chúng! Cũng chính vì vậy nên bọn họ mới đánh nhau!"
Cung Ấu Hi tiếp lời.
"Vậy thế này, cô cũng lên xe đi, cùng lên đồn lấy lời khai!"
Cảnh sát chỉ tay vào cửa xe nói.
Hai người ngồi vào trong xe, còn về việc tên côn đồ nằm trên mặt đất kia sau đó xử lý như thế nào cũng không rõ, chắc là phải vào bệnh viện rồi.
"Này, cô nghĩ cái gì vậy, một mình tôi lên đồn là được rồi, cô đi theo để góp vui à?"
Lâm Húc Dương có chút tức giận hỏi.
"Tôi không thể để anh đi một mình được! Anh ra tay là vì tôi, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn anh mà không lo được!"
Cung Ấu Hi ấm ức trả lời.
"Suy nghĩ chết tiệt,