Cung Ấu Hi ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng không rời đi.
Cô cầm điện thoại của Lâm Húc Dương, người đàn ông này chỉ bảo cô sau khi gọi điện thoại cho người tên là Phương Thanh Di thì thuyết phục để cảnh sát đưa cô ra ngoài.
Cầm điện thoại, mặc dù Cung Ấu Hi tò mò về mối quan hệ giữa Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương, nhưng vẫn nhanh chóng bấm gọi.
Sau khi reo hai tiếng, cuộc gọi được kết nối, giọng nói của một người phụ nữ tức giận vang lên.
“Alo, muộn thế này rồi còn chưa về, lát nữa tôi sẽ khóa cổng! Cậu ngủ ngoài đường đi!”
“À......chào chị......”
Vừa nghe giọng người phụ nữ này, Cung Ấu Hi cảm thấy rất hung dữ, cô đoán rằng đây là bà chằn cọc cằn mà Lâm Húc Dương nhắc đến, liền cảm thấy hơi lo lắng.
Phương Thanh Di nghe thấy giọng phụ nữ liền chau mày lại, không biết tại sao trong lòng cảm thấy khó chịu, tò mò tại sao điện thoại của Lâm Húc Dương lại do một người phụ nữ gọi.
Có điều dù sao cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh hỏi: “Chào cô, cô là ai? Lâm Húc Dương đâu?”
“Là thế này, Lâm Húc Dương vì đánh nhau nên vào đồn cảnh sát rồi, anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho chị, nói là chắc có cách đưa anh ấy ra ngoài, tôi cầu xin chị giúp đỡ có được không?”
Cung Ấu Hi khẩn cầu trong điện thoại.
“Bao nhiêu tuổi rồi? Còn ra ngoài đánh nhau? Vào đồn cảnh sát rồi để cậu ta ở một đêm bình tĩnh lại là được! Tôi không có quan hệ gì với cậu ta, không có lý do để giúp!”
Phương Thanh Di vừa nghe Lâm Húc vì đánh nhau nên xảy ra chuyện, trong lòng bỗng cảm thấy bực tức, nửa đêm nửa hôm ra ngoài đánh nhau? Xem ra có liên quan đến người phụ nữ gọi điện thoại này.
Nghĩ đến đây, Phương Thanh Di cảm thấy khó chịu, hận không thể cúp máy luôn.
“Phiền chị giúp đỡ có được không? Tôi làm rơi mất điện thoại rồi, nếu không tôi cũng có thể đưa anh ấy ra ngoài, anh ấy đánh người ta bị thương, sự việc rất nghiêm trọng, không xử lý ổn thoả có thể anh ấy sẽ ngồi tù! Anh ấy nghĩ đến chị đầu tiên, chứng tỏ chị nhất định có thể giúp anh ấy! Alo, alo? Chị còn nghe không?”
Cung Ấu Hi khẩn thiết thỉnh cầu.
Nghe người phụ nữ này nói, ánh mắt Phương Thanh Di lóe lên vẻ đăm chiêu, sau đó thở dài một hơi rồi hỏi: “Các cô đang ở đồn cảnh sát nào?”
“Đồn cảnh sát Thành Bắc, chị sẽ đến sao?” "Vậy thì tốt quá, tôi đứng ở cửa đợi chị!”
Giọng nói của Cung Ấu Hi vui vẻ hơn nhiều khi nghe thấy điều này.
“Được, cô đợi đi, tầm 20 phút nữa tôi sẽ đến, nếu cô có thể gặp Lâm Húc Dương thì nói với cậu ta, đừng nói linh tinh, cứ giữ im lặng là được, nếu nói vớ vẩn gây phiền phức thì tôi cũng không giúp cậu ta được đâu!”
Nói xong Phương Thanh Di tắt máy, nhanh chóng khoác áo khoác ngoài rồi ra khỏi nhà lái xe đến đồn cảnh sát Thành Bắc.
Có thể bản thân Phương Thanh Di vẫn chưa ý thức được, nghe nói Lâm Húc Dương xảy ra chuyện, lái xe với tốc độ cao, vô tình vượt vài đèn đỏ, nói là 20 phút, thực ra tầm hơn 10 phút đã đến đồn cảnh sát.
Xe vừa dừng lại Phương Thanh Di đã thấy một cô gái rất xinh đẹp đứng ở trước cửa, dáng vẻ xinh xắn khiến cô nhìn cũng thấy có cảm tình, chỉ là dáng vẻ lo âu của cô ấy khiến người khác thấy thương.
Nghĩ đến việc không biết làm sao Lâm Húc Dương quen được cô gái xinh đẹp thế này, trong lòng Phương Thanh Di có chút khó chịu .
Mặc dù cô cũng xinh đẹp, nhưng cũng có tuổi rồi, cho dù bản thân rất chú ý chăm sóc nhưng trên mặt vẫn để lại dấu vết của thời gian.
Nhưng cô gái trước mặt thì khác, vừa nhìn là biết đang độ tuổi căng tràn sức sống, đàn ông đều thích cái mới chán cái cũ, sau khi so sánh theo bản năng, trong lòng thấy hơi đố kỵ.
Còn Cung Ấu Hi sau nhìn thấy một chiếc xe Audi màu trắng phi nhanh đến cửa đồn cảnh sát và dừng lại, một người phụ nữ với khí chất cao quý, khuôn mặt lạnh như băng bước xuống, cũng thấy hơi sững sờ.
Trong lòng nghĩ lẽ nào đó chính là Phương Thanh Di? Nghe Lâm Húc Dương nói Phương Thanh Di là một bà chằn hung dữ, liền nghĩ rằng cô ấy là một người phụ nữ hung ác hơn 40 tuổi, ai ngờ hoàn toàn khác