Thời gian trôi qua, Lâm Húc Dương cũng đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi tồi tệ, nhưng anh không hối hận về những gì mình vừa làm, có lẽ nếu đổi thành người đàn ông khác, họ cũng sẽ làm như vậy.
Đây là điều mà một người đàn ông nên làm!
"Anh Húc Dương, tôi cảm thấy anh rất ngốc, anh hoàn toàn không cần phải làm như thế! Lúc đó chúng ta cứ thế đi thẳng không phải tốt rồi sao? Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh! Tôi nhất định sẽ làm theo đúng như lời anh dặn.”
Lúc này Cung Ấu Hi đột nhiên khóc.
"Cô khóc cái gì đấy, tôi còn chưa chết mà! Cô đang khóc tôi đấy à? Nếu như cô thực sự muốn giúp tôi thì sau này làm việc gì cũng nên động não nhiều hơn chút. Bộ dạng thiếu não của cô thật khiến tôi lo lắng!”
Lâm Húc Dương nở một nụ cười gượng gạo.
"Không phải ... tôi không nguyền rủa anh, tôi chỉ muốn anh có thể sống tốt, chúng ta mới vừa quen nhau ...Tôi vẫn ... Tôi còn muốn ăn món khoai tây anh làm nữa."
Cung Ấu Hi nức nở trả lời.
"Được rồi ...... Đã lúc nào rồi mà cô vẫn không quên chuyện ăn uống hả, cô đúng là đồ tham ăn. Nếu như họ muốn bắn chết tôi, tôi nhất định sẽ xin họ một điều cuối cùng, đó là làm cho cô một tô khoai tây thật to được chưa?”
Lâm Húc Dương trợn tròn mắt.
"Tôi ... tôi không phải người tham ăn ... Tôi chỉ lo lắng ..."
Cung Ấu Hi khóc ròng nói.
"Được rồi, đừng lo lắng, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu. Chờ cảnh sát hỏi chuyện rồi tính tiếp, tên nhãi đó chắc chắn đã bị thương, để xem đến lúc đó phải đền bao nhiêu tiền là xong mà.”
Lâm Húc Dương nói đến đây là lại có chút cáu kỉnh. Bản thân mình còn đang thiếu tiền, lại còn phải đền tiền.
"Thôi được rồi, đợi lát nữa cảnh sát hỏi chuyện xong, chắc chắn tôi sẽ nói những điều theo hướng có lợi cho chúng ta. Nếu thực sự không được nữa thì tôi sẽ mời luật sư tới! Tôi có quen một luật sư rất chuyên nghiệp, rất giỏi đó!”
Cung Ấu Hi nói một cách nghiêm túc.
"Luật sư còn cần chuyên nghiệp sao? Không phải đã là luật sư thì đều chuyên nghiệp hết sao?”
Lâm Húc Dương hỏi ngược lại.
"Thì là rất lợi hại đó, có thể đảm bảo đưa chúng ta ra ngoài một cách yên ổn. Phải rồi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy!”
Cung Ấu Hi vừa nói vừa tìm điện thoại, nhưng sắc mặt chợt trắng bệch, sau khi hết mò bên trái rồi mò bên phải, cô phát hiện điện thoại của mình đã biến mất.
"Sao vậy? Điện thoại rơi mất rồi à?"
Lâm Húc Dương hỏi.
"Hình như vậy... Tôi nhớ lúc đầu tôi vẫn còn vân vê cái điện thoại, giờ không biết đâu mất rồi.”
Cung Ấu Hi chán nản trả lời.
"Cái này gọi là nhà đã dột lại còn mưa gió liên miên, hoạ vô đơn chí đó! Giờ đang ở trong xe cảnh sát, cô có muốn quay lại tìm điện thoại cũng không được nữa rồi! Đã đến đây rồi thì cứ ở yên đây, giờ thì yên tâm đợi các chú cảnh sát hỏi chuyện đi. Lát nữa có chuyện gì tôi sẽ chống đỡ, cô hãy nhanh chóng đẩy trách nhiệm rồi nhanh chóng ra về.”
Lâm Húc Dương thở dài dặn dò.
"Sao tôi có thể làm như vậy được, rõ ràng chuyện là do tôi gây ra! Anh lại gánh toàn bộ trách nhiệm, vậy nếu họ thực sự bắt anh nhốt vào tù thì phải làm thế nào?"
Cung Ấu Hi lắc đầu.
"Vào tù không hẳn là chuyện xấu với tôi, có lẽ tôi có thể trốn tránh được một số chuyện. Hơn nữa, nghe nói vào tù mà có tiền thì vẫn được ăn ngon mặc đẹp như thường. Chuyện này tôi phải nhờ cô rồi, đến lúc đó cô đến thăm mang nhiều tiền theo đưa cho tôi là được, để cuộc sống trong tù của tôi được thoải mái hơn”.
Lâm Húc Dương cười nói.
"Anh còn cười được à. Tôi đọc trên mạng là ngồi tù sẽ phải nhặt xà phòng đó. Anh đẹp trai thế này, ngồi tù bị bắt nhặt xà phòng thì phải làm sao?
Cung Ấu Hi lo lắng nói.
"Haizz ... cô có thể nghĩ ra cái gì hay ho hơn không, tôi vào tù thì nhất định phải nhặt xà phòng à? Cô không thể xem những thứ đứng đắn ở trên mạng sao? Hay là cô hi vọng sau khi tôi vào tù phải nhặt xà phòng?”
Lâm Húc Dương dở khóc dở cười.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi lại nói sai rồi, tôi không có ý đó…
Cung Ấu Hi vội vàng xin lỗi, cả hai lại im lặng một lúc.
Không lâu sau, Lâm Húc Dương chậm