Bọn họ xuống lầu ăn sáng, gặp bà chủ khách sạn đang quét tước tầng một, Diệp Chiêu hỏi bà chủ có thể giúp được gì không, hỏi quanh đây có nhà nhỏ nào cho thuê không.Bà chủ là người địa phương, nói tiếng phổ thông không phải là tiếng mẹ đẻ, xung quanh đây có rất nhiều nhà cho thuê, giới thiệu thành công có thể được hoa hồng nên bà rất nhiệt tình đồng ý hỏi giúp cô.Ăn sáng xong, Diệp Chiêu tìm một hiệu ảnh gần đó để chụp ảnh chứng minh thư, ngày hôm sau mới chụp được ảnh, sau đó cô sẽ đi làm chứng minh thư.Trong một buổi sáng, bà chủ dẫn cô đi xem mấy gian nhà, đều là những tòa nhà tối om, người ở lẫn lộn, vừa lên lầu đã có mùi mồ hôi khó tả.
Thấy Diệp Chiêu không thích, bà chủ có chút khó chịu, liếc nhìn Diệp Chiêu đang mặc chiếc váy cũ nát, còn tưởng rằng cô gái nhỏ không phải đến từ thành phố lớn cho nên bà mới kén chọn như vậy, bà đang định oán trách, lại thấy Diệp Chiêu Chiêu dừng ở cổng một nhà.Diệp Chiêu nhìn tấm bìa cứng treo trên tường, trên đó viết ba chữ "Cho thuê nhà".Sau lưng cô, bà chủ khách sạn nhẹ nhàng nói: "Nhà ở chỗ đó đắt tiền lắm đó.""Đắt cỡ nào ạ?""Không khác gì khách sạn của chúng ta đang ở."Diệp Chiêu đứng ở cửa viện nhìn vào trong, đó là một cái sân hình tam giác ngược, trong viện không lớn, bên trái có một tòa nhà cổ hai tầng ở phía tây, bên phải là một tòa nhà cổ hai tầng phía trước, một số gạch vụn được chất đống, trên gạch đặt vài chậu hành lá, tỏi tây và hoa.Mặc dù sân đã cũ nhưng trông rất mới mẻ và thoải mái.Một người đàn ông trung niên đầu bẹt đang sửa xe đạp trong sân, bà chủ khách sạn nhỏ giọng hỏi: “Đồ câm điếc kia, em gái cậu đâu?”Người câm liếc nhìn bọn họ rồi lại phớt lờ bọn họ, tiếp tục cúi đầu sửa xe.Bà chủ khách