"Tên câm điếc kia!" Một tiếng người phụ nữ đột nhiên xông vào màng nhĩ: "Mày tự tìm chết à, sao dám để dầu máy ở trước cửa nhà tao, mau đến mang đi ngay cho tao.
Đem về nhà mày mà để đấy đồ câm điếc!"Diệp Chiêu quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi dép lê, tóc ngắn ngang vai, khóe mắt hơi nhếch lên, khuôn mặt dữ tợn đang lầm bầm chửi thề.Người câm phớt lờ dì Kiều rồi vội vàng nhặt chiếc xích xe đạp bị bôi dầu và đặt nó vào chiếc vỏ cứng, mặt ông ta như có dòng chữ: "Tôi không thể bị xúc phạm." Người phụ nữ mà người câm không thể khiêu khích này chắc là Tăng Nhị Xảo chủ nhân của tòa nhà nhỏ phía tây.Tăng Nhị Xảo liếc nhìn Diệp Chiêu rồi hỏi dì Kiều: "Cô đang làm gì ở đây vậy?""Chị Xảo đã về đấy ư, tôi có một khách hàng muốn thuê phòng." Dì Kiều vừa một mực khăng khăng không muốn giới thiệu Diệp Chiêu cho nhà dì Xảo giờ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cười toe toét nói với giọng điệu nịnh nọt: "Cô gái nhỏ này đã đi xem nhà cả buổi sáng nhưng chỉ thích sân nhà của chị.
Không biết chị còn phòng không? Tôi muốn xem phòng có được không?”Tăng Nhị Xảo cầm một túi rau tươi trên tay, nhìn Diệp Chiêu từ trên xuống dưới, cô gái nhỏ này trông xinh đẹp và tươi tắn, nhưng trông không giống người có thể mua được nhà cho lắm.Thấy chủ nhà không dễ nói chuyện, Diệp Chiêu cố ý lui ra ngoài: "Xem ra không thích hợp lắm, cháu chỉ muốn thuê một gian phòng."“Lên trước đi.” Nói xong, Tằng Nhị Xảo không đợi bọn họ trả lời đã đi lên lầu.Diệp Chiêu sửng sốt một chút, chẳng lẽ lầu hai còn có một gian phòng cho thuê sao? Cô nhìn về phía dì Kiều, dì Kiều đẩy cô ra: "Vậy cháu đi lên xem một chút đi."Lớp sơn đỏ son trên tay vịn cầu thang bằng gỗ đã tróc gần hết, Diệp Chiêu nhẹ giọng hỏi