Hạ Lưu Ly đi vào thang máy, bấm số tầng 10.
Bên trong thang máy của một công ty lớn đáng lý ra phải có mùi thơm của nước hoa hoặc đại loại là mùi khử trùng mới đúng.
Vậy mà, cô lại ngửi thấy một mùi máu vô cùng nồng, nó luẩn quẩn trong thang máy.
Hạ Lưu Ly bắt đầu cảnh giác.
Trong thang máy cũng chỉ có một mình cô với một cô nhân viên khác.
Cô ấy thả tóc ngang vai, mặc đồng phục giống như mấy người quản lí khác, chỉ có một sự khác biệt trên người cô ấy.
Đó là mùi máu mà cô vừa ngửi thấy.
Hạ Lưu Ly Bèn tiến lại gần hỏi thăm thử:
"Xin chào! Tôi là người mới đến! Cô chắc làm việc ở đây lâu lắm rồi nhỉ?"
Cô gái đó liếc mắt nhìn cô, "Đúng vậy! Tôi tên Họa Bán, làm quản lý phòng thay đồ."
Hạ Lưu Ly cũng nhiệt tình đáp: "Tôi là lao công mới đến, Hạ Lưu Ly.
Mong sau này chúng ta có thể nói chuyện nhiều với nhau hơn!"
Họa Bán mỉm cười chào đón cô.
Hạ Lưu Ly đang định hỏi về mùi hương lạ trên cơ thể Họa Bán thì thang máy đã mở cửa.
Họa Bán chào tạm biệt cô rồi rời đi.
Cửa thang máy tiếp tục đóng lại đưa Hạ Lưu Ly đến tầng 10.
Cô lại thử ngửi không khí xung quanh thêm một lần nữa.
Lần này không còn mùi máu nồng hay mùi lạ gì.
Vậy vấn đề nằm ở người Họa Bán rồi.
"Đến nữa tan làm phải hỏi Trục Đông Quân mới được!"
Vài phút sau, cô đã đứng trước cửa phòng cần dọn dẹp.
Bên trong không có một bóng người.
Thiết bị được bày trí vô cùng hợp lý và cũng rất đẹp nữa.
Hạ Lưu Ly thành thạo lau dọn mọi thứ, từ ngăn tủ đến sàn nhà, tất cả đều được cô lau chùi cẩn thận.
Cô ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, "Hầy, mệt quá! Lâu rồi chưa vận động chân tay."
Bất chợt, một giọng nói trầm lắng vang lên sau lưng cô: "Chà! Lao công mà dám ngồi chơi như thế sao?"
Cô giật mình quay lưng lại nhìn.
Trước mắt cô là một chàng trai với mái tóc trắng xóa, đôi mắt tím nhạt, bộ vét sang trọng, nhìn tổng thế rất đẹp trai.
Tuy nhiên, trai đẹp trong mắt Hạ Lưu Ly chỉ toàn là trai tồi và tên này cũng không ngoại lệ.
Cô vẫn ngồi yên đó mà đáp lại anh ta: "À, tôi dọn xong hết rồi nên mới ngồi nghỉ một chút thôi.
Anh có cần phải nghiêm khắc thế không? Ngồi uống tách trà hạ hỏa đi."
Câu nói này của cô làm cho anh ta bất giác bật cười, từ từ tiến đến gần Hạ Lưu Ly.
Anh thong thả ngồi xuống đối diện với cô, hai chân vắt chéo, phong thái tỏa ra rất đậm chất quý tộc.
"Cô tên gì?"
Hạ Lưu Ly cảm nhận được nguồn năng lượng bí ẩn từ người đàn ông trước mắt mình.
Mùi hương của hoa tử đằng bao phủ khắp người anh ta.
Cô bắt đầu cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trả lời:
"Tôi tên Hạ Lưu Ly.
Còn anh là ai vậy?"
Nghe cái tên này của cô, sắc mặt anh ta có chút