Lúc này, Hạ Lưu Ly chạy đến một ngã tư, ở giữa đường là một thanh kiếm trắng xóa, nó được dây leo quấn chặt lại cùng với vài lá bùa được vẽ bằng máu dán lên đó, giống như nó đang bị phong ấn vậy.
Hạ Lưu Ly nổi tính hiếu kì, cô tiến tới gần chỗ thanh kiếm để nhìn rõ hơn.
Bất ngờ, đằng sau thanh kiếm xuất hiện một con Bạch Xà nhỏ bằng cành cây cà phê.
Đôi mắt đỏ như máu, nhìn cô một cách man rợ.
Tuy nhiên, trong mắt cô nó thật dễ thương với lớp vảy màu trắng như tuyết.
Cô định tiến đến chạm thử vào nó, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, con Bạch Xà ấy đã hóa lớn với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Lần này thì cô không còn thấy nó đáng yêu nữa, cô sợ hãi đến nỗi chân cũng không thể động đậy mà chạy đi nơi khác được.
Chỉ thấy Bạch Xà mở to cái miệng rộng của mình, hướng thẳng về phía Hạ Lưu Ly đang đứng, định một hơi tiêu diệt con mồi trước mắt.
Nguy hiểm sắp cập kề, vậy mà đôi chân của cô cứ như bị bùa mê gì đó, không thể nhấc lên nổi.
Hai cái răng nanh sắc nhọn của nó chỉ còn vài mét nữa là chạm tới cơ thể của cô.
Không thể chạy, cũng chẳng thể phản kháng, cô đành cắn răng, nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cái chết sắp đến.
"Roẹt..."
Tưởng chừng cô sắp được tử thần dắt đi đầu thai thì Trịnh Tĩnh Lẫm đã kịp thời xuất hiện, cào mù một mắt của Bạch Xà.
Hạ Lưu Ly rất bất ngờ trước sự xuất hiện của anh.
Cô vui vẻ tiến đến cạnh anh.
"Cảm ơn đã cứu tôi nhé!"
Cô đã rất lịch sự nói chuyện với anh, vậy mà chỉ nhận lại một ánh nhìn sắc lạnh, khuôn mặt không khác gì quỷ dữ của Trịnh Tĩnh Lẫm.
Bây giờ cô mới nhận ra được, anh ta là một bán yêu, lai giữa người và hồ ly.
Một khi sức mạnh bị đánh thức thì sẽ mất kiểm soát mà ra tay giết từng người một, kể cả đó là người thân của anh ta.
Hạ Lưu Ly vẫn chưa xác định được tình hình thì con Bạch Xà đã điên máu lên, phun nọc độc về phía hai người.
Trịnh Tĩnh Lẫm không hề e dè gì chất độc đó của nó, anh đưa tay lên tạo ra một màn chắn bảo vệ.
Thế nhưng sức mạnh của một bán yêu thì sao có thể sánh với một yêu linh thực sự.
Màn chắn của anh nhanh chóng bị chất độc ăn mòn.
Thấy tình hình không ổn, Trịnh Tĩnh Lẫm nhanh chóng ôm lấy Hạ Lưu Ly, chuyển đến chỗ an toàn hơn.
Mặc dù tốc độ của anh rất nhanh nhưng vẫn bị dính một ít chấc độc của Bạch Xà.
Đầu óc của anh bắt đầu quay cuồng, tầm nhìn trước mắt mờ nhòa dần, nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững để chiến đấu với Bạch Xạ.
Chỉ thấy Trịnh Tĩnh Lẫm hội tụ sức mạnh ở lòng bàn tay phải, tạo thành một thanh kiếm.
Anh dồn lực vào chân, nhảy lên cao, chĩa mũi kiếm về phía Bạch